Không chỉ không tra ra được vị thần nào gọi là “Thần núi Yêu Yêu”, mà ngay cả cái tên “Yêu Lao Sơn” cũng giống như đột nhiên xuất hiện vào một thời điểm nào đó.
Theo những ghi chép cổ xưa nhất, ngọn núi ấy lẽ ra nên gọi là Phúc An Sơn, nhưng vì thời gian quá xa xôi nên chẳng ai dám chắc Phúc An Sơn chính là Yêu Lao Sơn.
Đã không tìm được nguồn gốc rõ ràng, thì thôi cứ gom các video hiện có lại mà… bịa ra một cái thần thoại cho đủ bộ.
Thế là giữa hàng loạt video ăn theo, hình tượng của “Thần núi Yêu Yêu” dần được khắc họa: nàng dịu dàng, thiện lương, luôn sẵn sàng đáp lại nguyện vọng của mọi tín đồ một cách đầy nhiệt tình.
Nàng từ bi thương xót chúng sinh, kể cả những sinh linh đã đi lạc vào con đường tà đạo, nàng cũng vẫn bao dung vô điều kiện.
“Chỉ cần tin vào Thần núi Yêu Yêu, ai cũng có thể có một tương lai tốt đẹp.”
Những lời trong video vang vọng hùng hồn, rất dễ khiến người ta dao động — dẫu sao thì tin một chút cũng chẳng mất mát gì.
Khang Nhất Hào bấm nút tạm dừng video, ánh mắt lộ ra vài phần mông lung: “…Tẩy não ghê. Xem xong tôi cũng muốn tin Thần núi Yêu Yêu rồi. Cảm giác mình không đánh lại nổi luôn.”
“Chàng trai trẻ, tỉnh táo lên nào! Còn trẻ mà đã thế này thì sao được!” Giọng nói của Lý Nhị Cẩu vang lên rõ ràng, đầy sức mạnh, như một luồng khí xua tan mây mù, đập tan sự hoang mang trong lòng Khang Nhất Hào.
“Ông… ông Lý…” Khang Nhất Hào cảm động thật sự.
Lý Nhị Cẩu cất cao giọng: “Trên núi Hi Dương của chúng ta mà lại đi tin thần núi nơi khác thì ra cái thể thống gì!
Bọn trẻ tụi bay dễ bị mấy câu sáo rỗng làm lay động. Lặp đi lặp lại cũng chỉ có vài ba câu, đến lấy ví dụ thực tế cũng chẳng có, sao bằng thần núi Hi Dương của chúng ta được, đi tới đâu cũng có tích truyện lưu danh!
Gần đây ông còn nghe thêm được mấy chuyện hay nữa. Nào, ông kể, cháu ghi lại, tụi mình cũng quay video! Phải để thần núi nhà mình được vang danh lẫy lừng!”
Khang Nhất Hào: “…Vâng ạ.”
Hắn ta suýt thì quên, ông cụ này cả đời canh giữ miếu thờ, là fan cuồng chính hiệu của thần núi Hi Dương.
Lúc này, Quý Xa Xa cũng ló đầu ra: “Tôi cũng muốn! Tôi cũng muốn kể! Chuyện của tôi cũng phải được ghi lại!”
Lũ yêu quái nhao nhao tranh nhau kể chuyện, háo hức góp sức.
Ở hàng ghế cuối, Hạc Tri Thư lặng lẽ nhìn chằm chằm vào hình ảnh “Thần núi Yêu Yêu” trên màn hình suốt một lúc lâu, rồi cúi đầu lật thêm vài trang sách cổ, lẩm bẩm:
“Cái Yêu Yêu này sao lại giống hệt nữ chưởng môn đời đầu của phái Vĩnh An trong sách thế nhỉ… Nhưng chắc là ảo giác thôi, con người thì làm sao mà sống tới tận bây giờ được.”
*
Trong một hang động khuất sâu ở góc Yêu Lao Sơn, ánh sáng chói lòa đang bừng lên, từng đốm sáng li ti mà người phàm không thể nhìn thấy từ khắp nơi tụ về, khiến hang động tối tăm rực sáng như ban ngày.
Bên trong hang trống trơn, chỉ có một ống thủy tinh khổng lồ trong suốt đặt ở chính giữa, bên trên là một con rắn đen đang cuộn mình, che phủ kín mít chiếc ống.
Một người đàn ông mặc áo có họa tiết rắn đen quỳ rạp dưới đất, trên tay vẫn giơ chiếc điện thoại, chỉ số lượt xem trên màn hình đã vượt quá một triệu. Ánh mắt hắn ta vô cùng cuồng nhiệt, giọng nói lại cực kỳ cung kính:
“Chuyện đang tiến triển đúng như ngài sắp đặt, số lượng tín đồ của Thần núi đang tăng rất nhanh. Có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ đạt được con số mà ngài yêu cầu. Mấy con yêu trốn thoát kia vì không nơi nương thân, sau khi xem video cũng đã ngỏ ý muốn quay về, mong Thần núi đại nhân có thể thu nhận họ.”
Đôi mắt đang nhắm chặt của rắn đen chợt mở ra, trong khoảnh khắc, cả hang động nhuộm một màu đỏ máu như địa ngục. Lưỡi rắn đỏ lòm thò ra, giọng nói phun ra độc lạnh như băng:
“Bọn rác rưởi vô dụng đó không cần quan tâm. Kẻ nào quay về thì mang hết đi rút yêu khí làm hương, thứ ta cần là vật chứa thần lực. Gần đây các ngươi liên tiếp phạm lỗi, ta không chấp vì đều là chuyện nhỏ. Nhưng nếu lần tới còn tái phạm… thì tự đi mà chịu phạt ở Hóa Yêu Đường.”
Hóa Yêu Đường là nơi được dùng để chế tạo yêu quái, một khi bị đưa vào đó thì sống không bằng chết.
“Đội ơn Hắc Xà đại nhân khoan hồng độ lượng. Tôi sẽ lập tức cho người truy tìm những sinh vật dị giới mất tích và Chiến Thần Ngân Như Ngọc, cũng sẽ nghĩ cách đưa Kiều Ny và Quỷ Xa quay về.”
Tên Trường Thiên Tứ vẫn quỳ gối không dám ngẩng đầu, vừa lạy vừa nói. Chỉ khi thấy Hắc Xà nhắm mắt lại, hắn ta mới dám lui xuống, để lại mấy khối thịt bị sương đen cuốn lấy.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng