Danh sách chương

Quý Bách Hiểu giơ roi ngăn ông ta lại, ra hiệu nhìn xuống gốc cây hòe: “Tôi giúp được gì đây? Người quan trọng nhất… đang ở trong đó mà. Nhất là nhất, ‘Đệ Nhất’ chỉ có thể có một.”

Trong mắt cậu bé thoáng qua một tia hứng thú — cuộc tranh giành giữa “Đệ Nhất” cũ và mới chẳng khiến cậu bé quan tâm, cũng chỉ là gà bôi vạch lông mổ nhau. Thứ thực sự khiến cậu bé chú ý là người thầy giáo mới đến — Quý Minh Hi.

Cậu bé phát hiện mỗi khi Quý Minh Hi tiếp xúc với Lại Tử Hành, luồng ma khí đang thành hình trong người cậu ấy lại tiêu tán đi một chút.

Người này rốt cuộc có thân phận gì, và sẽ kết thúc câu chuyện này như thế nào, tất cả đều khiến cậu bé cực kỳ mong chờ.

Khi tiếng loa máy móc thông báo kỳ thi bắt đầu vang lên, trong tay mọi người bỗng xuất hiện một tờ đề thi. Quý Bách Hiểu ném luôn tờ của mình xuống đất, nhắc nhở: “Nếu không muốn bị kéo vào cuộc chiến này thì tốt nhất đừng viết gì cả.”

“Ý cậu là… nếu tôi là người giành hạng nhất, thì có khả năng cứu được Lại Tử Hành?” Liễu Thư Lâm hỏi. Không ai trả lời, nhưng cái quay đầu lạnh nhạt của Quý Bách Hiểu đã là câu trả lời rõ ràng nhất.

Ông cầm bút lên: “Vậy đêm nay, để tôi làm người đứng đầu.”

Dựa vào những gì vừa diễn ra, ông đã hiểu rõ: Cái gọi là “Đệ Nhất” mà Lại Tử Hành đang trở thành, là do làm tổn thương những người có điểm cao hơn mình mà leo lên. Nếu ông giành được hạng nhất, Lại Tử Hành nhất định sẽ tìm đến ông.

Nghe xong, Lại Thế An cũng hiểu ra. Ông ta nghiến răng, vậy mà thật sự mở điện thoại ra… tra đề trên Baidu. Dù sao chỉ cần ông ta làm bài tốt hơn con trai mình, thì Lại Tử Hành sẽ thoát ra được khỏi nơi đó.

Quý Bách Hiểu thong thả dùng tờ đề thi gấp thành một chiếc máy bay giấy, hoàn toàn không nhắc nhở họ rằng trong kia vẫn còn một “Đệ Nhất”. Những việc họ đang làm thực chất chẳng qua chỉ là công cốc mà thôi.

Bởi lẽ, cảm xúc phức tạp mà con người bộc phát khi đối mặt với khủng hoảng mới chính là phần không thể thiếu trong một câu chuyện kịch tính — và cũng là… món tráng miệng sau bữa tối của cậu ta.

**

Trước mắt Quý Minh Hi cũng xuất hiện một tờ đề thi, toàn là câu hỏi trắc nghiệm. Anh chẳng buồn liếc nhìn lấy một cái, gấp lại bỏ vào túi, rồi bước đến trước mặt Lại Tử Hành nói: “Em bị thương rồi, để thầy giúp em xử lý vết thương trước nhé.”

Lại Tử Hành quay đầu né bàn tay của thầy, tiếp tục nhanh chóng viết đáp án vào bài thi. Khi cậu bé tô xong đáp án C cho câu cuối cùng, liền ngửa đầu cười lớn:
 “Xong rồi! Xong rồi! Hạng nhất là của tôi!”

Quý Minh Hi đứng đó chứng kiến toàn bộ quá trình làm bài, vẻ mặt phức tạp vô cùng. Anh phải cố gắng thuyết phục bản thân rằng đứa trẻ này bị trúng tà, đang bệnh, không thể đả kích được, phải nhịn… không được nhìn vào bài làm.

Nhưng rồi anh vẫn không nhịn nổi, nhỏ giọng thầm thì: “Chọn hết C thì làm sao mà đứng nhất được chứ…”

Chưa bàn đến mấy câu khác, ngay câu đầu tiên là câu dễ ăn điểm cũng rõ ràng phải chọn A — rõ ràng là đứa nhỏ này đi học không chăm chỉ rồi.

Khuôn mặt Lại Tử Hành vặn vẹo, giận dữ hét: “Chỉ cần không ai điểm cao hơn tôi, tôi chính là hạng nhất! Nộp bài!”

Cậu bé ném bài thi lên không trung, tờ giấy mỏng nhẹ nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt chửng. Trước khi hoàn toàn biến mất, vẫn còn kịp thấy trên giấy một dấu X to đậm bằng bút đỏ.

Phát thanh lại vang lên: “Còn mười phút nữa là kết thúc kỳ thi, đề nghị thí sinh tranh thủ làm bài. Hiện tại điểm cao nhất là 98, thí sinh Liễu Thư Lâm, tạm xếp hạng nhất.”

Lại Tử Hành có vẻ không hề ngạc nhiên khi biết mình không phải là người đứng đầu. Cậu ta thong thả vươn vai, hoạt động gân cốt rồi quay lưng bước ra khỏi khu vực cây hòe.

“Em định đi đâu vậy? Trời tối nguy hiểm lắm, vẫn nên ở lại với thầy thì hơn.” Quý Minh Hi vội vàng đưa tay giữ lại, khó khăn lắm mới tìm được đứa trẻ, tuyệt đối không thể để mất thêm lần nữa.

Ánh mắt Lại Tử Hành thoáng hiện lên chút sáng rõ, nhưng rất nhanh lại trở nên đục ngầu, cậu bé gỡ tay thầy ra, trên mặt hiện lên nụ cười kỳ dị: “Em chỉ ở bên cạnh người đứng đầu thôi. Nếu thầy muốn tìm em… thì hãy thi đứng nhất đi.”

Dứt lời, thân ảnh cậu bé dần dần tan biến trong biển cỏ trắng.

Quý Minh Hi đuổi theo hai bước, nhưng lại như gặp “quỷ dựng tường”, vòng quanh thế nào cũng không ra được. Có vẻ, muốn tìm lại Lại Tử Hành — chỉ còn cách thi được hạng nhất như cậu bé nói.

Mấy cái tà ma này là thể loại gì vậy chứ — ép học sinh tham gia kỳ thi bằng mọi giá, không giành được hạng nhất thì không thể rời khỏi không gian này… Nhưng nếu chỉnh sửa lại chút để ứng dụng vào giảng dạy thì có vẻ cũng hữu dụng phết nhỉ, chuyên trị mấy đứa học sinh không chịu ngồi yên học bài.

 

Hết

Chương 25:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page