Xem chừng những thứ đó cũng là loại chuyên dùng để mê hoặc lòng người.
Kiều Chí Thiên lên tiếng: “Cậu cũng biết tôi là kiểu người có thù tất báo, nên tôi đã đi điều tra kẻ đứng sau giật dây chuyện này.
Nhưng kết quả lại rất kỳ lạ — họ vốn là dân làng bình thường, hiền lành chất phác, không thù không oán với ai, càng không có liên hệ gì với kẻ thù của tôi.
Mỗi lần tôi cố gắng thăm dò theo cách vòng vo, họ cũng chẳng lộ ra bất kỳ sơ hở nào, giống như hoàn toàn không liên quan đến chuyện này vậy. Vì điều tra không ra gì nên tôi đành để đó.”
Đoạn video thứ hai quay ở vùng nông thôn. Vài kẻ từng lén lút trong video trước nay đang cày cấy trên đồng, mặt mày hiền lành chất phác, người không có chút tà khí nào.
Người cầm máy quay nói: “Cảm ơn mọi người đã phối hợp quay phim. Hay tối nay tôi mời bữa cơm nhé?”
Mấy người đó vội lắc đầu từ chối: “Anh trả tiền nhiều như thế rồi, sao có thể để anh tiếp tục tốn kém được. Với lại tối nay bọn tôi còn phải tham dự buổi cầu nguyện cho thần núi, không rảnh đâu.”
Người quay phim hỏi đến chuyện của Kiều Chí Thiên, ánh mắt nghi hoặc của họ trông không hề giả vờ.
Họ thật sự không biết ông ta là ai, chỉ biết trên núi có một căn nhà to lớn sang trọng, nhưng vì xa quá nên chưa từng đến gần, cũng chẳng nhìn rõ được gì.
Điều này hoàn toàn trái ngược với hành vi khả nghi trong đoạn video đầu tiên.
Kiều Chí Thiên tiếp tục nói: “Vài hôm trước, sau khi được Ngân Như Ngọc nhắc nhở, tôi mới sực nhớ — năm đó tôi chỉ liên hệ với trường của các cậu, vậy mà Trường Trung học Yểu Cầu lại đột nhiên xuất hiện như từ trên trời rơi xuống.
Điều đó chứng tỏ, ngay từ đầu bọn chúng đã nhắm vào Kiều Ny.
Thậm chí chuyện con quỷ ký sinh cũng rất có thể là do chúng gây ra. Tôi đã cho người điều tra theo hướng này, và họ gửi về cho tôi một đoạn video như thế này.”
Trong video, góc nhìn thứ nhất đang quay cảnh người quay đang leo núi, giọng nói từ bên trong vang lên: “Xin lỗi nhé, bọn họ kín miệng quá, chỉ moi ra được một địa chỉ. Giờ bọn tôi đến đó xem thử, biết đâu sẽ điều tra được gì. Chỗ này nằm ở góc đông bắc nhà đại ca, là một ngọn núi nhỏ không tên.”
Dưới chân núi là một căn nhà đất cũ nát, đã bị sụt lún. Người kia đi vòng quanh nhà, bên trái bốn vòng, bên phải ba vòng rưỡi, cuối cùng tìm được một tấm ván gỗ bị chôn dưới lớp bùn vàng ở góc nhà. Vừa lật tấm ván lên liền lộ ra một hành lang ngầm dài hun hút.
Đi hết đường hầm là một căn hầm ngầm có diện tích cực lớn, bên trong dùng hàng rào sắt chia ra thành từng gian phòng, thoạt nhìn không khác gì nhà ngục âm u đáng sợ.
Mỗi phòng đều có xích sắt và những sợi chỉ không rõ công dụng, tất cả cùng kéo dài đến một bồn thủy tinh lớn chứa đầy chất lỏng màu vàng lục nhờ nhờ đặt ở trung tâm.
Khung cảnh trước mắt gây chấn động tâm lý mãnh liệt, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài tồi tàn của căn nhà đất bên trên.
“Vãi thật… đây là cái quái gì vậy? Bên trong chẳng có gì mà còn khóa chặt thế này, rợn người thật.”
Người quay lần lượt ghi hình từng gian phòng đang bị khóa, cuối cùng tiến lại gần bồn thủy tinh ở giữa. Bên trong bồn cũng trống rỗng, chỉ có một tấm giấy giống như bảng tên dán phía trước: Kiều Ny.
Người kia, nãy giờ còn lắm mồm, đột nhiên im bặt. Cậu ta quay cận cảnh tấm bảng tên nhưng không dám nói thêm lời nào.
Ai cũng biết tiểu thư là bảo vật mà đại ca nâng niu trên đầu ngón tay. Đừng nói là bàn tán, chỉ cần nhắc đến một câu không hay cũng đủ để chọc giận đại ca. Vậy mà giờ đây, tên của tiểu thư lại xuất hiện trong chốn đáng sợ này.
Quý Minh Hi quay đầu nhìn Kiều Chí Thiên. Trên người ông ta đang tỏa ra sát khí lạnh lẽo, ánh mắt sắc như dao.
Không ai nói gì, nhưng trong lòng tất cả đều hiểu rõ — nếu năm đó Kiều Chí Thiên không chọn đưa Kiều Ny vào trường Trung học Dao Khởi, thì giờ phút này, có lẽ cô nhóc đã nằm trong bồn thủy tinh kia rồi.
Để tìm thêm manh mối, người trong video vẫn kiên trì lục soát từng ngóc ngách trong hầm, kể cả những căn phòng trống đang bị khóa.
Đối với dân chuyên, việc mở những ổ khóa cũ kỹ như vậy chẳng đáng gì, thậm chí tháo dỡ cả xích sắt cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Họ cứ thế mở từng ổ khóa một, cuối cùng rút ra kết luận: “Ngoài mấy thiết bị kỳ quái ra thì chẳng có gì cả. Còn nữa, chỗ này lạnh đến lạ, cứ như đang bước vào hầm đông vậy.”
Video vẫn tiếp tục chạy, nhưng Kiều Chí Thiên đã ấn nút dừng, vừa xoa ấn đường vừa nói: “Cậu thấy rồi đấy.”
Quý Minh Hi đáp: “…Thấy rồi.”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng