Danh sách chương

Quý Minh Hi tiện tay nhấn vào xem thử, cắt ghép thì cẩu thả, nội dung cũng chẳng ra sao, chỉ lặp đi lặp lại mấy câu “Yêu Yêu thật tốt”, “Yêu Yêu rất giỏi”, “Yêu Yêu vô cùng hiền lành”, vậy mà lượng view lại cao đến mức khó tin. 

Anh hơi không hiểu nổi — đây chính là thế giới của lưu lượng sao?

Anh quay sang nói với Khang Nhất Hào: “Hay em cũng làm một loạt video truyền thuyết dân gian đi? Trong trường mình toàn là tiền bối, trong tay chắc chắn có cả đống chuyện xưa, bảo đảm sẽ hot.”

Khang Nhất Hào thấy hướng đi này khá triển vọng, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Dù sao với tình hình hiện tại, hắn ta cũng không thể ở lại khu linh dị quá lâu nữa.

Vô tình tay hắn ta bấm làm mới trang, trang chủ website hiện lên đầy rẫy các phòng livestream, kín màn hình toàn là “Yêu Lao Sơn” với “Yêu Yêu”. Hắn ta vừa nhấn vào một phòng livestream thì Quý Hảo cũng đi đến, hỏi mượn điện thoại tra cứu chút việc, thế là đưa máy cho cô ta.

Nếu lúc ấy hắn ta nấn ná thêm vài phút nữa, có lẽ đã phát hiện: rõ ràng trong phòng livestream chẳng có gì, vậy mà phần bình luận lại tràn ngập những lời cảm ơn vì được “quy y”.

Quý Hảo nhận điện thoại, ngồi xuống cạnh Khang Nhất Hào lầm bầm: “Sao lại nhiều âm khí thế này, đuổi kiểu gì cũng không hết.”

Khang Nhất Hào bỗng cảm thấy lông tơ dựng đứng, vội kéo ghế lùi ra xa khỏi Quý Hảo một chút. Dạo này, lúc ở một mình, tốt nhất là đừng dùng điện thoại nhiều thì hơn.

***

Để quay được một video quảng bá trường học thật chỉn chu, nhóm học sinh vốn suốt ngày tung tăng chạy nhảy khắp nơi nay đều tụ lại trong lớp học. 

Khu ký túc xá dành cho giáo viên vì thế mà trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ còn lại tiếng gió lạnh rít qua từng khe cửa.

Vì mấy ý tưởng đưa ra quá “cổ lỗ sĩ”, Quý Minh Hi bị đám học sinh đuổi khéo ra khỏi phòng quay, đành phải co ro ngồi trong phòng ký túc cùng với Giản Hoang đọc sách.

Đúng lúc đó, cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ. Giản Hoang khẽ vung tay, cửa tự động mở ra. 

Người đứng ngoài là Kiều Chí Thiên, chống gậy, cả người dính đầy tuyết, khí lạnh tỏa ra như vừa đi từ hầm băng về, không rõ đã ở ngoài bao lâu.

“Vào mau cho ấm người đi, sức khỏe ông không tốt mà cứ lăn lộn thế này, không sợ bị Kiều Ny bắt gặp à?” Quý Minh Hi vội kéo ông ta vào, tiện tay chỉnh chế độ máy sưởi lên mức cao hơn.

Nghe đến tên Kiều Ny, Kiều Chí Thiên khẽ rùng mình một cái, không rõ là vì lạnh hay vì sợ.

Nói ra cũng buồn cười, tuy Kiều Ny gọi Kiều Chí Thiên là “cha”, nhưng bản thể thật sự của cô nhóc lại là con thỏ bông đã đồng hành với ông ta từ bé đến lớn. Việc chăm sóc Kiều Chí Thiên dường như đã trở thành bản năng của cô nhóc, mà thái độ cũng giống hệt như một bà mẹ hiền đang chăm con vậy.

Ngày thường thì còn tạm, chứ riêng chuyện sức khỏe là không bao giờ nhân nhượng. 

Kiều Chí Thiên từng vì làm việc thức đêm mà bị cô búp bê trói lại bắt đi ngủ. Sau đó, Kiều Ny bỏ học liền ba ngày, chỉ để ngồi cạnh “cha” mà lải nhải về tầm quan trọng của sức khỏe.

Từ đó về sau, Kiều Ny một trận thành danh, học sinh loài người trong trường không ai dám thức khuya học bài nữa. 

Ai nấy đều sợ lối sinh hoạt không lành mạnh của mình sẽ khiến “mẹ Kiều Ny” nổi giận, rồi bị vinh dự “dính” ba ngày thuyết giáo.

“Con bé Kiều Ny đang ở bên khu lớp học rồi, cậu ngàn vạn lần đừng nhắc chuyện này cho nó biết.”

Kiều Chí Thiên vừa dặn vừa căng thẳng nhìn quanh ngoài hành lang, sau khi chắc chắn không thấy bóng dáng Kiều Ny mới yên tâm đóng cửa lại.

Ông ta lấy điện thoại ra, nói: “Tôi có chuyện này cần cậu giúp.”

Chiếc điện thoại ấy không phải là loại bán ngoài thị trường, cách sử dụng cũng phức tạp hơn nhiều. 

Xem ra bên trong cài cắm không ít bí mật. Thế nhưng lúc này, toàn bộ nội dung lại được mở ra trước mắt Quý Minh Hi. 

Có lẽ bản thân ông ta cũng không nhận ra rằng, một người luôn giữ cảnh giác với tất cả như mình, giờ đây đã hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm vào người thầy này.

Đoạn video đầu tiên ông ta cho Quý Minh Hi xem được trích xuất từ camera giám sát. 

Có mấy kẻ lén la lén lút lảng vảng quanh nhà ông ta. Vì trong thế giới này, điều duy nhất ông ta bận lòng chính là Kiều Ny, mà Kiều Ny lại thích ở lại trong trường, nên ông ta gần như chưa từng rời khỏi nơi này. Ngôi nhà ngoài kia đã bỏ trống mấy tháng nay.

Có lẽ là chờ không nổi nữa, mấy người trong video bắt đầu lén lút mang đồ vào trong nhà, từ trang phục của búp bê cho đến các đạo cụ bài trí, món nào món nấy đều tỏa ra luồng oán khí đậm đặc, giống hệt loại tà vật từng bám vào Kiều Chí Thiên khi ông ta không hay biết đã “thờ cúng” con quỷ ký sinh kia.

 

Hết

Chương 248:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page