Quý Minh Hi: …
Ờ thì, cũng đáng giận thật. Nhưng phải thừa nhận — đứa trẻ này đúng là có năng lực, bằng không thì sao mà căn điểm chính xác được đến vậy?
Rời khỏi văn phòng, Quý Minh Hi thấy Quý Xa Xa đang ngáp dài đứng ngoài hành lang đợi anh.
Nghe tiếng bước chân, cô bé ngẩng đầu lên hỏi: “Em thi có tốt không ạ?”
Quý Minh Hi nhớ lại tâm trạng lo lắng ngày trước mỗi lần chờ điểm, không khỏi cúi xuống bế cô bé lên, mỉm cười: “Rất tốt. Em thi đậu hết rồi.”
“Vậy là ổn rồi. Thu Thu nói mấy tháng tới không có thi nữa, nên Xa Xa muốn thi cho tốt để thầy vui.”
Quý Minh Hi hơi ngạc nhiên: “Em cố gắng làm bài chỉ để thầy vui thôi à?”
“Đúng vậy mà, điểm số với bọn em chẳng có ích gì cả, học hành thì vừa khô khan vừa nhàm chán, ngoài việc khiến thầy vui thì nó chẳng có tí giá trị nào hết… Hơn nữa, bọn em cũng đâu có ra ngoài được, thì lấy đâu ra cơ hội để thi đại học chứ… Haiz, buồn ngủ quá…”
Giọng Quý Xa Xa càng nói càng nhỏ, rồi cứ thế tựa vào tay Quý Minh Hi mà ngủ thiếp đi.
Quý Minh Hi nhớ đến xấp bài thi điểm trung bình 66 của Thuận Úc, trong lòng bất giác dâng lên một tia buồn bã. Có lẽ trong mắt những yêu quái này, việc học thật sự là một điều vừa vô dụng vừa mệt mỏi.
Khi bảng điểm được phát xuống cũng là lúc năm học kết thúc. Quý Minh Hi đứng trên bục giảng thông báo: “Kể từ ngày mai, các em được nghỉ đông. Một tháng tới không cần đến trường.”
“Yeahhhh!” Đám yêu quái reo hò mừng rỡ, cuối cùng cũng được giải thoát khỏi mấy bài kiểm tra ngày nào cũng có và những tiết thể dục như địa ngục.
Quý Minh Hi khẽ hắng giọng: “Nhưng dù là nghỉ thì vẫn phải làm bài tập.”
“Á…” Tiếng reo lập tức biến thành một đám mây u ám. Lẽ ra bọn họ không nên hy vọng gì vào vị giáo viên “ác ma” này.
Thế nhưng Quý Minh Hi xoay người, viết hai chữ to lên bảng: “Kỳ nghỉ này chỉ có một bài tập duy nhất — đó là: Tìm ra điều mà các em thật sự muốn làm. Thầy sẽ hỗ trợ nhất định cho những lựa chọn đó.”
Cả lớp bắt đầu xì xào nhìn nhau. Bọn họ muốn làm rất nhiều thứ: muốn chơi thật đã, muốn đi hù dọa người khác, muốn tự do đi khắp nơi…
Nhưng mấy thứ đó nghe có vẻ không giống thứ mà “giáo viên” sẽ chấp nhận, càng chẳng liên quan gì đến hai chữ mà thầy vừa viết lên bảng.
Ước mơ, rốt cuộc là cái gì?
Chỉ có một yêu quái đứng lên. Quý Hảo nói: “Ước mơ của em là trở thành một ngôi sao nổi tiếng. Em muốn đứng trên sân khấu, muốn lên truyền hình, muốn được tất cả mọi người yêu thích.”
Quý Minh Hi gật đầu: “Thầy hiểu rồi. Thầy sẽ giúp em đăng ký một lớp đào tạo nghệ thuật khép kín ở dưới núi, mình sẽ rèn luyện nền tảng thật tốt để chuẩn bị cho kỳ thi vào Học viện Nghệ thuật Đế Đô hai năm nữa. Trường đó có nhiều cơ hội hơn. Nhưng môn văn hóa cũng không được bỏ, phải học song song.”
Cả lớp lập tức rôm rả hẳn lên, lớp đào tạo đó chỉ có dưới núi mới có, nói cách khác, nghĩa là có thể xuống núi đi chơi!
Ngay cả Quý Hảo cũng ngỡ ngàng, ngập ngừng hỏi lại: “Thật… thật sao ạ?”
Quý Minh Hi nói: “Tất nhiên là thật. Nhưng điều kiện tiên quyết là em phải kiểm soát tốt việc biến thân, tuân thủ quy tắc của xã hội loài người, không được tùy tiện để lộ thân phận, còn nữa là…”
“Là gì vậy ạ?” Giọng của Quý Hảo không kìm được mà cao lên, tràn đầy mong đợi.
“Là phải kiên trì. Em không có nền tảng nên để theo kịp tiến độ của lớp huấn luyện sẽ khá vất vả. Nhưng đây là con đường em tự chọn, dù có khổ cực thế nào cũng không được bỏ cuộc.”
“Em tuyệt đối không bỏ cuộc!” Niềm vui của Quý Hảo hiện rõ trên gương mặt.
Cô ta hết gọi Quý Xa Xa tập luyện kỹ năng cùng mình, lại quay sang hỏi Lý Thu Thu về điểm chuẩn của Đại học Nghệ thuật Đế Đô, trông hệt như được tiêm máu gà*, hào hứng lên kế hoạch học hành và luyện tập của bản thân.
Cuối cùng, cô ta còn lôi bài thi cuối kỳ của mình ra xem thử. Khoảng cách còn hơi xa, nhưng nếu cố gắng thì vẫn có thể đạt được.
Không biết là ai khẽ hỏi một câu: “Chúng ta… thật sự có thể ra ngoài sao?”
“Tất nhiên là có thể.” Câu trả lời của Quý Minh Hi như cây định hải thần châm**, xua tan mọi lo lắng mơ hồ trong lòng mọi người.
“Chờ khi có căn cước công dân, các em có thể tự do ra ngoài, giống như con người vậy: vào đại học, đi làm, rồi theo đuổi giấc mơ của mình. Nếu mệt rồi thì quay về, nơi này mãi mãi là nhà của các em.”
Những yêu quái ban nãy còn đang nghĩ cách bịa ra một giấc mơ để đối phó giáo viên thì giờ đều im lặng, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về bài tập lần này.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng