Ngân Như Ngọc vẫn không biến lại hình dáng bình thường, cứ thế vác Hà Kim Bảo trên vai đi về phía căn tin, vừa đi vừa trò chuyện rôm rả: “Nếu không có Chấp pháp giả ở đây, anh thật sự cứ ngỡ mình quay lại chiến trường năm xưa… Không đúng, chiến trường còn chẳng nguy hiểm đến thế! Bọn họ chỉ là đông người thôi. Hôm nay mà không có em chỉ huy, chắc anh cũng nằm gục từ lâu rồi.”
“Đã biết vậy rồi thì sau này đừng hành động một mình nữa. Nghe lời em, ăn no rồi tính.”
“Anh sai rồi, lần sau đi đâu nhất định sẽ báo em biết… Em đừng giận nữa mà.”
Nghe lén nhiều cuộc đối thoại kỳ lạ đến mức phi lý, Duyên Hựu Linh giờ đã hoàn toàn tê liệt cảm xúc, thậm chí chẳng buồn suy nghĩ “chiến trường năm xưa” rốt cuộc là gì, dù sao cũng là mấy đại lão mà hắn ta không chọc nổi.
“Đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện đang dần tốt đẹp rồi.”
Duyên Hựu Linh ngẩng đầu lên, thấy thiếu niên vừa nói chuyện đang ngồi vắt vẻo trên vai một người đàn ông không đầu, ngáp một cái rõ to, vừa lơ đãng trò chuyện, chẳng rõ câu nói kia rốt cuộc là nói với ai.
Duyên Túy lúc này cũng vừa ráp xong bộ phận cơ thể cuối cùng, kéo tay anh trai chạy về phía căn tin: “Đi mau đi mau! Hôm nay thầy Quý tự tay nấu ăn đó, phải nhanh lên tìm chỗ ngồi, trễ là hết phần liền!”
Nụ cười rạng rỡ của em trai dưới ánh nắng trông rực rỡ biết bao, hoàn toàn không còn chút gì của vẻ u uất ngày nào khi mới thoát ra khỏi Trường Trung học Yểu Cầu.
Phải rồi… tất cả đều đang dần trở nên tốt đẹp. Hắn ta còn lo lắng cái gì nữa chứ?
Duyên Hựu Linh bước nhanh theo em trai, ánh nắng ấm áp mùa đông dần lan tỏa trong lòng mình.
Trên sân thể dục bên cạnh, có một thanh niên vẫn đang chăm chỉ chạy bộ, mồ hôi lấm tấm tuôn xuống từ trán nhưng vẫn không hề có ý định dừng lại.
Duyên Hựu Linh không khỏi dâng lên sự kính nể — giữa một đám yêu quái tan học cái là nằm bẹp nghỉ ngơi, thì người này đúng là gương mẫu đầy tự giác. Không biết là cao nhân phương nào đây?
Rõ ràng, em trai hắn ta cũng đã thấy người kia, lập tức vẫy tay đứng bên đường chạy hô lớn:
“Khang Nhất Hào! Tan học rồi đó, mau đi tranh phần ăn đi! Thầy nói kỳ này anh không cần học thể dục chung với tụi này nữa, đừng căng thẳng quá!”
Duyên Hựu Linh: …
Ờ thì… cũng đúng. Môn thể dục kiểu đó, đối với người bình thường mà nói… đúng là hơi bị tàn nhẫn thiệt.
Trải qua các tiết thể dục kiểu “ma luyện”, mọi người mới nhận ra môn văn hóa thật đáng trân trọng biết bao.
Ngay cả những bài kiểm tra từng khiến người ta đau đầu cũng bỗng trở nên thân thiết lạ kỳ, đến mức ai cũng mong thầy cô ra thêm vài đề nữa, tốt nhất là kéo dài thời gian học, để khỏi phải xuống sân tập cái tiết thể dục “kỳ quái” kia.
Nhưng tất cả những toan tính đó đều bị một câu nói của Giản Hoang đập tan: “Lao động kết hợp nghỉ ngơi.”
Thế là bắt buộc cả đám lại bị lôi ra sân thể dục.
Bách Hiểu Sinh đại diện học sinh lên tiếng phản đối dũng cảm: “Thầy gọi thế là ‘kết hợp nghỉ ngơi’ á? Rõ ràng là ‘lao động chồng chất lao động’ thì có!”
Giản Hoang lập tức phản bác, vô cùng tự nhiên: “Tiết thể dục là ‘lao’, tiết văn hóa là ‘nghỉ’. Có gì sai à?”
Cả đám học sinh bị lối lý giải của thầy làm cho câm nín. Nhưng nghĩ kỹ thì… cũng đúng thật. So với mấy tiết thể dục như đánh trận kia, thì ngồi viết bài đúng là quá… an nhàn.
Giản Hoang cầm sổ điểm danh lên, giọng vẫn lạnh như thường ngày: “Nếu không muốn ‘lao nghỉ kết hợp’ thì tôi sẽ xin thầy Quý cho thêm hai tiết thể dục. Dù sao các em cũng không thích viết bài mà, đúng không?”
Đám học sinh sợ đến mức muốn bay lên trời luôn. Cường độ bây giờ đã chịu không nổi rồi, thêm hai tiết nữa thì chắc… thăng thiên ngay tại chỗ.
“Chúng em thích viết bài lắm! Thật đó! Nếu không phải học thể dục, tụi em tình nguyện làm luôn chín đề thi mà không nghỉ phút nào!”
Ai nấy đều nói với vẻ mặt chân thành, chỉ thiếu điều giơ tay thề độc với trời để thể hiện tấm lòng, chỉ mong Giản Hoang đừng nghĩ ra thêm trò hành hạ yêu quái nữa.
Không ngờ người kia chỉ gật đầu, nhẹ nhàng thu lại sổ điểm danh, nói: “Em nghe rồi nhé — bọn họ tình nguyện làm bài tập đấy.”
Đám yêu quái: ?
Cả đám quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng nói, liền thấy thầy Quý ôm cả chồng bài thi, vẫn giữ nụ cười dịu dàng như mọi khi… nhưng bên trong có vẻ hơi chột dạ: “Vì mọi người đã nói vậy, thì tuần tới chúng ta không học thể dục nữa, chuyển hết sang ôn tập nước rút trước kỳ thi nha.”
Lừa rồi! Tất cả đều là cái bẫy cả!
… Nhưng họ cam tâm tình nguyện sa vào cái bẫy đó.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng