Quả nhiên, khi trận đấu bước vào giai đoạn căng thẳng nhất, người đầu tiên rời sân chính là em trai hắn ta đang ôm lấy cánh tay gãy nát ngồi bên mép sân. Nhìn kỹ thì tình trạng này còn khá hơn hắn ta tưởng, ít ra cũng chưa bị đập đến tan xác.
Duyên Hựu Linh bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh em trai, lén liếc về phía Giản Hoang ở xa. Thấy đối phương không chú ý đến bên này, hắn ta mới dám nhỏ giọng hỏi: “Em nói thật đi, có phải các em sắp đánh nhau với ai đó không? Nên mới phải huấn luyện đặc biệt kiểu này?”
Duyên Túy mệt đến mức không nói nổi thành lời, đang lắp lại đống tay chân gãy gập của mình thì dùng tay chỉ về phía Giản Hoang, yếu ớt nói: “Là sắp… đánh với thầy ấy.”
Duyên Hựu Linh im lặng giúp em trai gắn lại cái chân, trong lòng đã rõ ràng — không phải sắp đánh, mà là đang bị đánh hội đồng một chiều thì có.
Thấy đống tay chân gãy rụng nằm rải rác trên đất, hắn ta nhíu mày suy nghĩ. Hay là xin cho em trai nghỉ học một thời gian?
Với tốc độ hồi phục hiện tại của Duyên Túy, e là học thêm vài buổi thể dục nữa thì đến kỳ thi cuối kỳ… mấy ngón tay còn chưa trở lại chỗ cũ.
Nhưng điều khiến hắn ta bất ngờ là: chiếc đùi vừa được đặt gần cơ thể lập tức kết nối lại với phần gãy với tốc độ thần kỳ, giống như đang xem hiệu ứng đặc biệt trong phim điện ảnh.
“Em hồi phục nhanh hơn rồi.” Duyên Hựu Linh khẳng định.
Nghe vậy, trong mắt Duyên Túy lại dâng lên lệ máu: “Anh cũng thấy rồi đấy… trong hỗn chiến, hoặc là đánh, hoặc là chạy. Phải đủ điểm mới được nghỉ. Em thì không đánh lại ai, va chạm tí là gãy tay, để không bị biến thành cây ATM điểm cho cả lớp thì chỉ còn cách… hồi phục nhanh hơn rồi cố mà chạy nhanh thôi…”
Quả đúng là sau mỗi kỹ năng được nâng cấp, đều là một bi kịch âm thầm.
Duyên Hựu Linh nhìn em trai bằng ánh mắt đầy thương cảm… rồi lặng lẽ bẻ gãy luôn cánh tay phải chưa kịp lắp lại của em trai.
“Anh à… những phần cơ thể bị rụng, dù chưa gắn lại… em vẫn cảm nhận được đấy…” Giọng nói của Duyên Túy pha lẫn oán trách, ánh mắt cũng trở nên u ám.
Duyên Hựu Linh ngượng ngùng cười khan hai tiếng: “Anh chỉ… muốn kiểm tra một chút xem em thay đổi đến mức nào thôi.”
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của hắn ta tốc độ hồi phục của Duyên Túy đã nhanh hơn nhiều, cơ thể cũng không còn mong manh dễ vỡ như trước.
Mọi thứ đang tiến triển theo chiều hướng tích cực. Biết đâu trong tương lai, em trai hắn ta thật sự có thể chơi bóng đá như một người bình thường.
… Mặc dù khả năng thắng được đám bạn học kia thì vẫn bằng không.
Trong lúc bọn họ đang trò chuyện, chuông tan học vang lên. Giản Hoang thu quả bóng lại, tiếng còi cất lên, tuyên bố trận đấu không có hồi kết này đã chính thức kết thúc.
Những người còn đang bung chiêu cũng lập tức dừng lại, toàn bộ nằm bẹp trên bãi cỏ, chẳng còn chút sức lực nào như khi nãy nữa.
Mệt thật rồi, mệt đến mức muốn nằm đây luôn.
“Đi ăn thôi!” Đói Đói lao đi như bay, sợ chậm một bước là không còn phần ăn do thầy nấu nữa.
Quý Xa Xa lúc này đã biến thành hình kẹo đường bé xíu, được Lý Thu Thu ôm vào lòng bước đi, bên cạnh còn có cả Thập Khả Tư, lúc nãy cô ấy một chấp ba, đúng là mệt đến mức muốn xỉu.
“Hồi nãy tạo hình đó mệt chết đi được. Nếu không phải tớ khỏe sẵn, chắc đang bay giữa chừng thì rớt xuống rồi.” Quý Xa Xa than thở.
“Vì ngoài đời không có Gundam mà, mấy thứ không phù hợp với cơ học động lực kiểu đó thì luôn phải dùng yêu lực để chống đỡ.” Giọng Lý Thu Thu dịu dàng, nghe vào như có năng lực chữa lành.
Thập Khả Tư chống cằm trầm tư: “Lúc rảnh tụi mình nghiên cứu thêm đi. Có thể kết hợp thêm kỹ năng của tớ, làm một bộ giáp vừa nhẹ vừa tiết kiệm sức. Lần sau quét sạch bọn họ luôn.”
“Hay đó!”
Duyên Hựu Linh nhìn theo ba người họ rời đi, trong lòng như thể thấy được ba ngôi sao công nghệ đang dần dần mọc lên trên bầu trời tương lai.
Nếu sau này Thập Khả Tư thật sự phát minh ra giáp máy, thì hy vọng lúc được phỏng vấn, cô ấy đừng nói lý do chế tạo chỉ vì… muốn thắng trong tiết thể dục.
Không xa phía trước, Kiều Ny tìm thấy Vô Diện đang ngồi ở một góc sân, trông như đang hoài nghi về cuộc đời, liền chủ động bắt chuyện: “Kỹ năng của cậu hợp với búp bê của tôi lắm đấy. Hay là hợp tác thử đi? Một mình tôi điều khiển búp bê vẫn thấy hơi ít.”
“Được.” Vô Diện đứng dậy, đi theo Kiều Ny về phía xưởng búp bê.
Duyên Hựu Linh lặng lẽ hồi tưởng lại mấy cái đầu bay loạn xạ hồi nãy trên sân — nếu đó mà gọi là “ít”, thì hai người này có khi đang định… dựng cả một đội quân xương sọ cũng nên.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng