Bách Hiểu Sinh, với vai trò là “chiếc áo bông nhỏ trái tim của cha mẹ”, cũng lên tiếng phụ họa: “Đúng đó! Mẹ đã yếu đến thế mà còn bắt làm việc, cha đúng là chẳng biết thương mẹ gì cả, bảo sao mẹ suốt ngày cáu bẳn!”
Quý Minh Hi: ?
Bị thương là tay cơ mà, sao lại không thể vận động được?
Mà gần đây hình như bọn họ cũng đâu có chơi môn thể thao nào dùng tay?
Anh còn chưa nghĩ thông thì Giản Hoang đã buông bút xuống, khí thế xung quanh bỗng chốc trở nên mạnh mẽ khác thường.
“Xem ra dạo này các ngươi tinh lực quá dư thừa rồi. Tiết thể dục sau tăng thêm hai nội dung nữa, thầy sẽ đích thân dẫn dắt. Đến lúc đó đừng có mà thua cái người đang ‘yếu ớt’ như thầy đấy.”
Giản Hoang hiếm khi tham gia huấn luyện cùng học sinh, bởi mỗi lần hắn ra sân là độ khó lại vượt mức bình thường, khiến cả lớp chẳng còn sức đâu mà đùa giỡn, chỉ mong được… sống sót.
Lũ yêu quái lập tức lùi về sau một bước, kéo giãn khoảng cách với Bách Hiểu Sinh, dùng hành động thể hiện rõ ràng: “Chuyện này là nó tự gây ra, không liên quan đến bọn tôi!”
Giản Hoang: “Là chiếc áo bông nhỏ của mẹ, ngươi chịu trách nhiệm dẫn đội.”
Bách Hiểu Sinh: “… Em yếu.”
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi. Giản Hoang đã cầm lấy còi và sổ điểm danh, rảo bước thẳng về phía sân thể dục.
Kỳ thi cuối kỳ lần này, học sinh trường Trung học Dao Khởi đã dùng máu và nước mắt để học được một bài học quý giá, đó là làm người phải biết khiêm tốn, hóng hớt cũng phải yên lặng mà ăn dưa, lỡ lời nhiều sẽ dễ rước họa vào thân.
Và… thể dục có khi được nghỉ cũng là một điều may mắn.
Chỉ trời mới biết hai tuần vừa rồi bọn họ đã sống sót kiểu gì, mỗi tiết thể dục đều phải chạy đua với sấm sét, làm các bài mô phỏng thực chiến.
Những thứ đó thật ra cũng chẳng có gì to tát, vì trước đây họ cũng từng làm qua. Nhưng vấn đề là… lần này trong đội lại có thêm Giản Hoang, mà sự xuất hiện của hắn đã trực tiếp nâng cấp độ khó của trò chơi lên thành địa ngục.
Những học sinh bị đánh bẹp dí rưng rưng nước mắt đi tố cáo: thầy Giản Hoang là gian thương, nói là mô phỏng thực chiến mà thực ra là đang đánh trận thật!
Khi Duyên Hựu Linh đến trường thăm em trai, vừa vặn trông thấy nửa sau của tiết thể dục.
Giản Hoang cầm sổ điểm danh đứng bên sân, khí thế toát ra như vừa đánh nhau xong, mà đám học sinh trước mặt thì đứa nào đứa nấy đều ủ rũ chán đời, chẳng còn chút nào của dáng vẻ nghịch ngợm thường ngày.
“Đã vậy thì các em không thích thực chiến mô phỏng đúng không, vậy thì tiếp theo… chơi hỗn chiến đi. Quy tắc cũ, tính điểm. Ai đủ điểm trước thì được nghỉ, người đứng cuối cùng tiết sau chạy thêm hai vòng. Thập Khả Tư, giúp thầy chiếu bảng điểm lên.”
Không biết từ đâu Giản Hoang lôi ra một quả bóng, phất tay một cái, trên đồng phục của mọi người lập tức xuất hiện mấy miếng dán hình tròn.
Thập Khả Tư tiến lên phía trước, không gian xung quanh cũng thay đổi theo hiệu ứng chiếu hologram, trên không trung hiện lên một bảng điểm điện tử khổng lồ, tên từng người đều hiện rõ ràng, điểm ban đầu là 0.
Hỗn chiến gì đây? Là đánh bóng chuyền à? Duyên Hựu Linh tò mò đến gần xem thử, không ngờ phong cách dạy học của vị “Chấp pháp giả mặt lạnh” này lại bình thường đến vậy.
Em trai dường như cũng thấy hắn ta, từ xa vẫy tay lia lịa, miệng còn hô gì đó. Nhưng tiếng còi vang lên đúng lúc khiến hắn ta không nghe rõ, dựa vào kinh nghiệm, Duyên Hựu Linh đoán chắc là mấy câu chào hỏi gì đấy nên cũng giơ tay lên vẫy lại.
Thấy em trai tràn đầy sức sống như vậy, cả thể xác lẫn tinh thần của Duyên Hựu Linh đều được chữa lành.
Ngay sau tiếng còi bắt đầu, quả bóng được tung lên không trung — cao tới mấy chục mét. Duyên Hựu Linh nhìn quả bóng mà chết lặng… có gì đó không ổn rồi.
Quả nhiên, trong tiếng “két két” vang lên, một bộ giáp máy từ dưới đất phóng vút lên không, đỡ lấy quả bóng giữa trời rồi ngay lập tức dốc sức đập bóng xuống, tốc độ nhanh đến mức còn kéo theo cả tia lửa!
Duyên Hựu Linh theo phản xạ lập tức lấy pháp khí phòng ngự ra, người thì vẫn trong trạng thái choáng váng: tôi là ai, tôi đang ở đâu, trong trường học tại sao lại có Gundam?
Mà đó đâu phải bóng chuyền, đó là vũ khí giết người thì đúng hơn!
Bay trúng đâu là chôn người đến đấy!
Cuối cùng hắn ta cũng hiểu, vừa nãy em trai mình không phải đang chào, mà là đang bảo: chạy mau!!!
Quả cầu lửa bay thẳng về phía người đầu cá màu xanh bên bờ hồ bơi. Anh ta lập tức ngửa người ngã xuống, hai chân hóa thành đuôi cá, thân phận nam nữ không rõ, nguyện linh hệ thủy lập tức lặn xuống hồ.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng