Trừ mấy học sinh mới cần học bù thêm, những người còn lại đều chìm trong biển lửa, ngày nào cũng là thi thử rồi lại thi thử. Giáo viên còn đích thân coi thi, khiến nhóm học tập của bọn họ hoàn toàn không có cơ hội để hoạt động.
Trong hoàn cảnh đó, ngay cả tiết thể dục khiến người ta kêu than không dứt cũng trở thành khoảng thời gian dễ chịu hiếm hoi.
Tuy nhiên, những “bông hoa” đang sống trong ngôi trường Trung học Dao Khởi này vẫn chưa từng nếm trải sự khắc nghiệt ngoài đời.
Mãi đến khi nhìn thấy Quý Minh Hi xuất hiện trong giờ thể dục, bọn họ mới hiểu, thì ra vào kỳ ôn thi, giáo viên thể dục cũng… bị ép phải “bệnh”.
Giản Hoang dạo gần đây sống thoải mái đến mức lông mày không thèm nhíu lấy một lần.
Ngày ngày ngồi trong văn phòng của Quý Minh Hi giúp anh chấm bài kiểm tra. Với một yêu quái từng học online và có bằng cấp đàng hoàng như hắn, loại công việc này nhẹ nhàng như chơi.
Trong lúc rảnh tay giữa các đợt chấm bài, hắn nhìn thấy Bách Hiểu Sinh xuất hiện trước mặt mình… trên tay ôm theo một vòng hoa.
Giản Hoang: ?
Bách Hiểu Sinh đặt vòng hoa lên bàn, giọng đầy kính trọng xen lẫn bi thương: “Nghe nói ngài bị bệnh, em đại diện các bạn đến thăm ngài.”
Giản Hoang mặt không biểu cảm, trực tiếp nhấc vòng hoa lên đội vào cổ Bách Hiểu Sinh: “Là bệnh, không phải chết.”
“Bệnh thật à?” Mặt Bách Hiểu Sinh tràn đầy vẻ không tin nổi, đó là Chấp pháp giả cơ mà, sao có thể bị bệnh được?
Chẳng lẽ giống như Chấp pháp giả ở núi Dạ Hoa, vì không đạt chỉ tiêu thiên đạo giao xuống mà bị trừng phạt?
Nghĩ lại thì, hôm nay cậu bé đã nói bao nhiêu lời mỉa mai như vậy, mà Giản Hoang lại không phản ứng gì, không mắng, cũng không chọc ghẹo lại, ngược lại còn bình tĩnh trò chuyện đàng hoàng. Có lẽ thật sự… là bệnh nặng đến mức không còn sức gây hấn nữa rồi.
Dù thường ngày có hay nói bậy đi nữa, trong lòng cậu bé vẫn luôn xem Giản Hoang là người đã ban cho mình cơ hội được ra đời. Bây giờ nghe tin như vậy, bảo sao không cảm thấy buồn cho được.
Cậu bé nhớ lại lời Thiên Chế từng nói trước khi biến mất — hình như ở cạnh yêu quái sẽ khiến họ thấy dễ chịu hơn một chút. Thế là cậu bé ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Giản Hoang, hỏi: “Ngồi thế này có đỡ hơn chút nào không?”
Giản Hoang: “Không.”
“Chẳng lẽ là vì người chưa đủ đông?” Bách Hiểu Sinh liền hướng ra ngoài hô to: “Thầy Giản Hoang không khỏe, cần yêu quái hỗ trợ!”
“Đến đây!”
Đám yêu quái đứng chờ ngoài hành lang ùa cả vào. Quả nhiên đầu óc chúng nghĩ giống hệt Bách Hiểu Sinh, cùng nhau ngồi vây quanh Giản Hoang thành một vòng tròn, háo hức hỏi: “Giờ cảm thấy khá hơn chưa?”
Giản Hoang nuốt hết dấu chấm hỏi trong lòng, đành nói: “… Khá hơn rồi, cảm ơn mọi người.”
Hắn lo nếu mình bảo vẫn chưa đỡ thì số lượng yêu quái trong phòng lại tăng lên nữa mất.
“Vậy thì tốt quá rồi.” Mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, hành lang vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Quý Xa Xa kéo theo Quý Minh Hi xuất hiện ở cửa: “Thầy Giản Hoang bệnh nặng lắm, thầy mau vào xem đi!”
Quý Minh Hi vừa bước vào đã thấy Giản Hoang bị học sinh vây kín, ai nấy đều mang vẻ mặt lo lắng. Trên bàn còn có vòng hoa với trái cây.
Tự nhiên anh cũng thấy căng thẳng, liền hỏi: “Tối qua em đè trúng anh à?”
Tối hôm qua trời đổ tuyết, lạnh cắt da, anh bắt Giản Hoang biến thành hình thú lông xù để ôm ngủ sưởi ấm, kết quả ngủ luôn cả đêm đè lên người ta.
Sáng nay thấy Giản Hoang bảo tay hơi tê, anh cũng không nghĩ gì nhiều, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.
Giản Hoang vội vàng lắc đầu: “Không có! Mọi người nói bừa đấy!”
Thật ra hắn hoàn toàn không sao, chỉ là muốn được Quý Minh Hi xoa tay nên mới bịa đại một cái cớ… Ai ngờ kết cục lại thành ra thế này.
Căn phòng im phăng phắc. Nếu để ý kỹ, sẽ thấy tai của đám học sinh đều dựng đứng cả lên, chuyên nghiệp hóng chuyện không sót chữ nào.
Bọn họ giờ đây không còn là mấy con yêu thuần khiết ngây thơ năm xưa nữa, mà là những “bản nâng cấp” từng đọc vô số tiểu thuyết trên điện thoại. Một câu thôi là có thể tự tưởng tượng ra cả chục tình tiết rối rắm.
Có điều… họ thật sự không ngờ, thầy Quý lại có thể đè được cả Chấp pháp giả! Đúng là thần tượng của bọn họ — Thần núi đỉnh cấp!
Quý Minh Hi cũng đại khái đoán ra nguyên nhân câu chuyện, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: “Thầy Giản Hoang không sao đâu, là thầy muốn mượn tiết thể dục nên mới bịa ra cái cớ này. Là thầy không đúng. Tiết Toán sau đổi thành thể dục nhé.”
Đám yêu quái đồng loạt lắc đầu như trống bỏi, còn nhìn thầy Quý đầy trách móc: “Đã bị thương rồi, sao có thể để người ta vận động mạnh được chứ.”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
1 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
1 tháng