Danh sách chương

Vừa dứt lời, bên trong điện thoại vang lên giọng nữ mềm mại: “Tôi không sao, chỉ là đồ ăn hơi nhiều, tôi ăn không xuể.”

“Đồ ăn” là mấy thứ dính máu vừa rồi á?

Khang Nhất Hào tối sầm mặt mày. Ăn không hết luôn? Vậy trong điện thoại của hắn ta có bao nhiêu thứ kiểu đó chứ?

Tiểu Trinh hơi ngập ngừng hỏi: “Một mình tôi ăn hết có bị coi là không tốt không ạ…”

Quý Hảo thì đã thuần thục mở chương trình tạp kỹ xem, vừa xem vừa đáp: “Không sao đâu, cậu cứ từ từ mà ăn. Gần đây dương khí của Tiểu Hào yếu lắm, ăn hết rồi chẳng bao lâu sẽ lại có cái mới ngay.”

Khang Nhất Hào: !!!

Còn có cái mới nữa sao?!

Hắn ta nắm lấy tay Hạc Tri Thư, mắt ngấn lệ nói: “Tôi muốn học ở đây, ma quỷ gì tôi không quan tâm nữa, tôi chỉ muốn làm bài tập thôi!”

Buổi học đêm này không kéo dài quá lâu. Khi Thập Khả Tư ngáp một cái đầu tiên, cô ấy đã bị các bạn học kéo về ký túc xá trong trạng thái bị cưỡng chế.

“Thật ra tớ cũng không buồn ngủ lắm đâu…” Thập Khả Tư lên tiếng yếu ớt phản bác. Lúc trước cô ấy đã ngủ suốt cả quãng đường trên xe, thật sự không thấy buồn ngủ, ngáp chỉ vì mấy đề văn dài lê thê kia khiến cô ấy thấy nhàm chán thôi.

Kiều Ny chống nạnh như một bà mẹ già, càm ràm không ngớt: “Không buồn ngủ cũng phải đi ngủ! Bây giờ dựa vào trẻ khỏe mà thức khuya, sau này già rồi sẽ biết khổ. Không tin thì nhìn bảng kiểm tra sức khỏe của Kiều Chí Thiên đi, toàn là bệnh do thức đêm mà ra.”

Nói xong, cô nhóc theo bản năng liếc về hướng ký túc xá của mình. Sau lớp rèm dày nặng, khe hở kia vẫn lộ ra một tia sáng le lói.

“Biết ngay mà, tớ quên mất chuyện gì đó. Cuối năm việc công ty bận rộn, tên kia lại lén lút thức khuya sau lưng tớ nữa rồi. Đúng là chẳng để người ta yên tâm được chút nào. Đợi lát nữa tớ sẽ quay lại kiểm tra cậu. Đứa trẻ hư không chịu ngủ sẽ bị phạt đấy.” Nói xong, Kiều Ny nhảy vọt qua cửa sổ, thân thể tinh xảo của búp bê tan biến, hóa thành một con thỏ bông cũ kỹ bay vèo trong không trung, khí thế hừng hực lao về phía ký túc xá.

Thập Khả Tư dõi mắt nhìn theo chú thỏ nhỏ, bất giác nhớ đến bà nội đã mất của mình. Sự quan tâm lải nhải như thế này, đã rất lâu rồi cô không được cảm nhận.

Quý Xa Xa giúp cô ấy đắp chăn, nói: “Kiều Ny nói đúng đấy. Cậu là nhân vật trung tâm của nhóm học chúng ta, không thể để sức khỏe suy sụp được.”

“Tớ biết rồi mà. Mấy cậu cứ để đề đó, mai tớ tỉnh dậy sẽ làm.” Thập Khả Tư mỉm cười nhắm mắt lại, những sợ hãi mơ hồ trong lòng cuối cùng cũng tan biến. Cô ấy nằm trong chiếc chăn mềm mại ấm áp như mây, chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong mơ, cô ấy gặp bà nội đang phơi nắng, hỏi bà dạo này thế nào. Ánh nắng ấm áp xua tan cái lạnh mùa đông. Thập Khả Tư – người vẫn luôn tự ép bản thân phải cố gắng – ngồi bên cạnh bà, nói: “Cháu rất ổn.”

Ánh nắng cuối cùng cũng chạm tới tận đáy lòng. Cô ấy ổn thật, rất ổn.

Sau khi bà nội rời đi, cô ấy lại có một mái nhà.

Vì bị nhập hồn nên Khang Nhất Hào yếu ớt hẳn đi, Bách Hiểu Sinh lo hắn ta xảy ra chuyện gì bất trắc nên cùng Quý Nhất đưa hắn ta về ký túc xá. 

Còn Quý Hảo thì bận rộn tập nhảy với chiếc điện thoại mới, Tiểu Trinh thì đang thưởng thức đại tiệc tự chọn. Nhóm học không đủ người, thế là tuyên bố tạm thời giải tán.

Lúc Quý Minh Hi đến, anh chỉ thấy một đống bài thi rơi vãi trên sàn.

Anh cúi người nhặt lên xem, mỉm cười nói: “Có tiến bộ rồi.”

Điều anh nói không chỉ là về điểm số.

Bài thi được anh nhẹ nhàng đặt lại chỗ cũ. Quý Minh Hi đi dọc theo con đường nhỏ trở về ký túc xá. Chiếc áo đồng phục chưa kéo khóa bị gió thổi tung lên, vạt áo lay động như cánh bướm bay lượn.

Giản Hoang đi phía sau, trong khoảnh khắc ấy, như thấy lại vị Thần Núi năm xưa khoác áo choàng ẩn thân, rõ ràng đã làm biết bao chuyện, vậy mà không để ai hay biết, cứ như thể từ đầu đã sẵn sàng để biến mất bất cứ lúc nào.

Cảm giác trống rỗng kiểu như nắm không được, giữ không xong ấy khiến hắn không thích.

Người này quá đỗi hoàn hảo, giống như một ảo ảnh trong nước, dù có cố gắng đến mấy cũng chẳng thể ôm lấy được dù chỉ một chút.

Quý Minh Hi bước vào phòng, treo áo khoác lên tường thì phát hiện Giản Hoang vẫn đứng thẫn thờ ở cửa, trông như đang để hồn vía đi nơi khác.

“Anh sao vậy?”

“Tôi đang nghĩ… cậu thật sự có thất tình lục dục không…”

Trong mắt Giản Hoang thoáng hiện vẻ hối hận, sao lại lỡ miệng nói ra lời trong lòng cơ chứ. Hắn ta quay mặt đi chỗ khác, lảng tránh nói: “Cậu ngủ sớm đi, tôi về đây.”

 

Hết

Chương 238:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page