Danh sách chương

Trên tay bà cụ cầm một chiếc mặt dây chuyền, ánh sáng đen âm u từ bên trong lấp lóe. Bà ta vừa khẽ lắc nhẹ, liền có luồng khí đen rỉ ra từ mặt dây.

“Thần Núi chứ ai! Tôi chỉ tín ngưỡng duy nhất Thần Núi mà thôi!”

Chiếc mặt dây chuyền đột ngột khựng lại. Trên mặt bà cụ vẫn là nụ cười hiền từ: “Trùng hợp thật, tôi cũng tín ngưỡng Thần Núi đấy.”

Hiếm khi gặp được người cùng tín ngưỡng để cùng nhau bàn luận về sự tuyệt vời của Thần Núi, Lý Nhị Cẩu bèn trút hết những lời kìm nén mấy tháng nay ra ngoài: “…Dù ngài ấy luôn nói mình không phải thần, nhưng trong lòng bọn tôi, ngài chính là thần! Cô em gái, cô nói có phải không?!”

“Phải!”

Không biết đã nói bao lâu, trên mặt bà cụ đã hiện rõ vẻ mệt mỏi. 

Rõ ràng là bà ta đến để truyền đạo, mà sao lại gặp phải một tín đồ còn cuồng tín hơn cả mình.

Bà ta cầm chặt mặt dây chuyền, do dự nói: “Hay là… hôm nay mình tạm dừng ở đây nhé? Ông còn phải đón xe nữa mà…”

Lý Nhị Cẩu đáp: “Xe mà đi rồi thì họ sẽ gọi tôi. Để tôi kể thêm cho bà nghe Thần Núi nhà tôi vĩ đại thế nào, ngài luôn giúp người, thế mà lại dặn dò chúng tôi đừng đi truyền đạo. Ngài nói, con người phải dựa vào chính mình mới có thể đạt được hạnh phúc, chứ không phải trông chờ vào việc cầu thần bái Phật. Bà thấy câu đó có đúng không? Tôi thì thấy quá đúng luôn! Làm người ấy mà, tin thần không bằng tin vào bản thân!”

Rắc — mặt dây chuyền đen trong tay bà cụ nứt ra một đường. Ông ta có đang nghe mình nói cái gì không đấy? Truyền đạo với tôi lâu như vậy rồi, mà giờ quay sang bảo “tin thần không bằng tin chính mình”?

Thế nhưng, câu nói sau cùng này lại hoàn toàn trái với mệnh lệnh mà bà ta nhận được. Dù không muốn thừa nhận, nhưng bà ta bắt đầu nghi ngờ rằng… mình đã bị ai đó đùa giỡn.

Lý Nhị Cẩu vẫn thao thao bất tuyệt: “Chính vì như thế, tôi mới nguyện làm người trông coi miếu cho Thần Núi suốt cả đời. Ngài ấy vĩ đại biết bao, trí tuệ biết bao! Cũng vì có sự tồn tại của ngài, núi Hi Dương mới trở nên tốt đẹp như bây giờ!”

Rắc! — mặt dây chuyền lại nứt thêm một đường nữa, trên người bà cụ cũng bắt đầu bốc lên khói đen.

Lúc này bà ta đã chắc chắn, hai người họ căn bản không phải đang nói về cùng một vị thần! Vậy thì… bà ta rốt cuộc đã phí thời gian nghe mấy thứ tào lao gì thế này!?

Bà ta cố gắng nặn ra một nụ cười, giữ thái độ thân thiện: “Tôi cũng tin vào thần núi mà…”

“Ông Nhị Cẩu, đến giờ xuất phát rồi!”

Từ xa vang lên tiếng trẻ con gọi, Lý Nhị Cẩu thở dài một hơi, hiếm khi gặp được người cùng tín ngưỡng, nhưng tiếc là thời gian có hạn, ông lão vội vàng chào tạm biệt bà cụ rồi chạy nhanh về phía chiếc xe khách.

“Phi, hôm nay toàn gặp phải thể loại gì đâu không, nhiệm vụ chẳng hoàn thành nổi cái nào, thế này mà quay về thì chắc chết mất.”

Bà lão hóa thành làn khói đen trong không trung, tản ra xung quanh tìm người đi lẻ.

Lại có một chiếc xe ô tô chạy tới, làn khói đen lần nữa tụ lại thành hình dáng bà lão, mặt dây chuyền màu đen vỡ tan hoàn toàn, hóa thành mây mù đen kịt bao trùm người ngồi trong khoang lái.

“Thanh niên à, cậu có tín ngưỡng không? Có muốn đến xem vị thần của bọn tôi không? Đó là thần núi Yêu Yêu của núi Yêu Lao chúng tôi, vừa xinh đẹp vừa hiền lành lại tràn đầy lòng trắc ẩn, cô ấy yêu thương bình đẳng tất cả mọi người… Cô ấy sẽ là vị thần duy nhất của thế giới này…”

Xe khách lớn không thể chạy lên núi, chỉ có thể đỗ ở ven đường, tranh thủ trời tối đổi sang chiếc xe khách kiểu mới của Quý Xa Xa.

Dưới sự phản đối gay gắt của mọi người, cô bé đành tiếc nuối từ bỏ chiếc xe khách hình quan tài mà mình yêu thích nhất, chuyển sang một chiếc xe khách màu xanh lam bình thường.

Quý Xa Xa ngồi vào ghế lái, vì đang ở giữa vùng núi tối đen không nhìn thấy gì, cô bé cũng lười biến hóa thành hình người, cứ giữ nguyên hình dạng người giấy thoải mái nhất.

Cô bé ngáp một cái, thấy không ai chịu lên xe, bèn thò đầu ra hỏi: “Sao các người còn chưa lên? Đây là chiếc xe mới mà tôi vắt óc nghĩ ra đấy.”

Mọi người nhìn chằm chằm vào chiếc xe im lặng không nói gì, dưới gầm xe khách mọc ra tám cái chân, thiết kế này với họ đúng là hơi bị hiện đại quá mức.

Quý Minh Hi, vẫn còn ngái ngủ, là người đầu tiên bước lên xe, khen một câu: “Ý tưởng không tệ đâu, nhìn giống cái xe chuột hamster hay in trên bao bì kẹo ấy.”

Được khen ngợi, Quý Xa Xa cười hì hì, mắt long lanh sáng rực, không hổ danh là thầy Quý mà cô bé yêu quý nhất, đúng là có gu thẩm mỹ.

 

Hết

Chương 224:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page