Danh sách chương

Cách đó không xa, Bách Hiểu Sinh đã chứng kiến mọi chuyện, nhích qua mấy ghế, ngồi xổm ở lối đi, nói với Giản Hoang đang đọc tiểu thuyết tình cảm: “Xem người ta kìa, rồi nhìn lại thầy xem. Họ mới tái hợp được có hai chương đã dính nhau như keo, còn thầy thì vẫn đang đọc mấy quyển lý luận tình cảm.”

Khuôn mặt cậu bé đầy vẻ đau khổ. Với tiến độ này thì không biết đến bao giờ cậu bé mới được lên chức… có mẹ. Hiện tại vẫn là trẻ con gia đình đơn thân.

Giản Hoang cảm thấy lời đó rất đúng. Hình như hắn thua ở chỗ quá bị động. H ắnquyết tâm phải thay đổi, sửa sai ngay lập tức.

Giờ đã là đêm khuya, mọi người náo nhiệt mệt rồi, đều nằm nghỉ trên ghế. Đầu Quý Minh Hi tựa lên vai Giản Hoang, ngủ rất say.

Giản Hoang kéo lại chiếc chăn sắp rơi, đắp cho người bên cạnh. Sau đó, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay Quý Minh Hi. Gương mặt lạnh lùng lộ ra một tia mãn nguyện khó thấy, rồi không hề cử động thêm nữa.

Bách Hiểu Sinh: …

Hết thuốc chữa rồi. Với đà này thì đến lúc mình tốt nghiệp cũng chưa chắc đã có mẹ.

Xe đang dừng đổ xăng, tài xế vừa lấy hóa đơn xong quay lại thì bị một bà cụ chặn đường.

“Thanh niên, cậu có tín ngưỡng không?”

Tài xế ngáp một cái, phẩy tay: “Không có tín ngưỡng, cũng chẳng cần tín ngưỡng.”

“Người sao có thể sống mà không có tín ngưỡng? Để ta giới thiệu cho cậu một vị thần của chúng ta…”

“Không không, khỏi cần.” Tài xế quay người đi, nhưng bỗng cảm thấy mí mắt mình càng lúc càng nặng, buồn ngủ không thể chịu nổi. Anh ta lắc mạnh đầu để tỉnh táo, nhưng lại càng buồn ngủ hơn.

Keng keng keng — trong gió vang lên tiếng ngọc linh lắc chạm nhau, tài xế lập tức bừng tỉnh.

Thuận Úc đang đứng bên cạnh, cầm theo chiếc ngọc bội thanh tâm, hỏi: “Sao một mình anh đứng ngẩn ra đây thế? Nếu buồn ngủ quá thì bảo thầy Giản Hoang đưa chúng ta đi theo đường hầm không gian cũng được.”

“Có một bà cụ…” Tài xế chỉ về phía người vừa rồi định truyền đạo cho mình, nhưng chỗ đó giờ chẳng còn ai cả.

Là tài xế của đơn vị đặc biệt, anh ta đương nhiên hiểu mình vừa gặp phải chuyện gì. Mồ hôi lạnh tức thì túa ra đầy trán.

Nếu không nhờ Thuận Úc đến kịp, ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra…

Sau khi cảm ơn, anh ta vội vã leo lên xe, lập tức báo cáo tình hình cho cấp trên.

Thuận Úc ngơ ngác nhìn theo bóng tài xế rời đi, cũng không nhịn được mà ngáp một cái. Hắn ta chậm rãi đi về phía cửa hàng tạp hóa, vừa kéo dài giọng vừa gọi: “Tiểu Thiên à, cậu mua xong chưa đấy, tài xế lên xe rồi kìa.”

Từ xa hắn ta đã thấy Kỳ Dương Thiên đang nói chuyện với ai đó:

“Tín ngưỡng à? Tôi tín ngưỡng Yêu Vương núi Hàn Sơn. Gì cơ? Bà lại không biết Yêu Vương núi Hàn Sơn là ai…”

Không ngờ Kỳ Dương Thiên bình thường nghiêm túc là thế, hóa ra trong lòng lại tín ngưỡng hắn ta thật. Lần sau nếu anh ta mượn lực, mình đành “miễn cưỡng” cho mượn thêm một chút vậy.

Thuận Úc hí hửng chạy tới, vừa lúc nghe được nửa câu sau của Kỳ Dương Thiên: “Yêu Vương núi Hàn Sơn bọn tôi lợi hại lắm nhé, có bằng đại học hẳn hoi đấy, bằng hệ chính quy luôn, còn thần của cậu có không?”

Thuận Úc: …

Người thầy đạo mạo như vậy mà cũng có thể bịa chuyện trắng trợn đến mức này ư? Chính hắn ta còn cách kỳ thi đại học tận tám chín trăm ngày nữa cơ mà!

Hắn ta sợ tới mức quay người bỏ chạy, ai ngờ lại bị Kỳ Dương Thiên tóm gọn tại trận. Anh ta khoác vai hắn ta, hạ giọng nói nhỏ: “Tôi đã khoe như vậy rồi, Yêu Vương à, anh nhất định phải giúp tín đồ này thực hiện điều ước đấy nhé.”

Thuận Úc gào thét trong lòng: Trên đời sao lại có loại người mặt dày đến thế, tay không bắt sói cơ đấy!

Lý Nhị Cẩu đã có tuổi nên giấc ngủ cũng không còn sâu. Từ ngày cùng Lý Thu Thu đến Trường Trung học Diêu Khởi này, cuộc sống ông lão trở nên điều độ và khỏe mạnh hơn. 

Thế nhưng, làm người trông coi miếu cả đời, bỗng dưng rời xa Thần Sơn Miếu và việc truyền đạo, ông lão vẫn thấy như thiếu điều gì đó.

Đặc biệt là sau khi biết thầy Quý chính là Thần Núi, lòng biết ơn và kính trọng trong ông lão càng thêm mãnh liệt mà chẳng biết trút vào đâu. 

Đêm khuya thế này, ông lão chỉ có thể ra mua một cuốn sổ tay, định dùng cách cổ xưa nhất, viết nhật ký để ghi lại tất cả những điều đó.

“Ông có tín ngưỡng không?”

Vừa nghe câu này, mắt Lý Nhị Cẩu sáng rực: “Có! Tôi có tín ngưỡng!”

Giọng ông lão vang dội, không phù hợp với đêm khuya chút nào, khiến bà cụ đối diện bị giật mình, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành. 

Nhưng bà ta vẫn cố giữ bình tĩnh, giọng run run hỏi tiếp: “Vậy ông tín ngưỡng vị thần nào?”

 

Hết

Chương 223:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page