Trong xe lập tức vang lên tiếng pháo nổ và pháo hoa, náo nhiệt như đón Tết.
Ngân Như Ngọc bước nhanh vài bước lên xe, như thể vừa đặt chân vào một ảo cảnh khác. Trên trời bắn pháo hoa, sau khi nổ tung còn hiện ra dòng chữ “Chúc mừng thân mật”, xung quanh bàn tiệc bày biện sẵn sàng — đâu còn bóng dáng chiếc xe buýt nào, chẳng lẽ hắn bị ảo giác?
Hắn lùi lại hai bước, bên ngoài xe là đồng không mông quạnh, trước không thôn, sau không xóm; còn bên trong xe lại là một buổi tiệc cưới rộn ràng.
Bách Hiểu Sinh đưa tay giả vờ lau nước mắt nơi khóe mắt, cảm khái: “Cha già của tôi cuối cùng cũng biết giành rau ngon rồi. Chuyến đi này coi như có lời.”
Giản Hoang rốt cuộc không nhịn được nữa, đưa tay đè đầu Bách Hiểu Sinh xuống, vừa cười vừa mắng: “Thằng nhóc chết tiệt này nói năng kiểu gì thế, về để Lão Hạc dạy lại ngữ văn cho mày.”
Giọng tuy lạnh, nhưng không hề nghiêm khắc như thường ngày. So với hình tượng Chấp pháp giả cao cao tại thượng thường thấy, khoảnh khắc này, họ đột nhiên cảm thấy người trước mặt không phải là vị Chấp pháp giả từng muốn lấy mạng họ, mà là thầy Giản Hoang — người thuộc về bọn họ.
Hiếm khi gặp lúc Giản Hoang tâm trạng tốt, bọn trẻ bèn nghĩ đủ trò để trêu chọc anh, thế mà lại giúp Quý Minh Hi rảnh tay thoát thân.
Anh chú ý thấy Ngân Như Ngọc vẫn luôn dõi theo hướng này, liền đi tới, mỉm cười hỏi: “Bọn trẻ rất năng động đúng không?”
“Ừm.” Ngân Như Ngọc khẽ đáp, rồi im lặng rất lâu, như chìm vào ký ức xa xăm.
Đói Đói cầm theo một tấm chăn, quăng lên người Hà Kim Bảo, rồi chạy ra hàng ghế cuối cùng, cùng Vô Diện ăn vặt.
Quý Minh Hi mở chăn ra, phủ lên hai người đang mặc áo ngắn tay giữa trời đông lạnh giá, dịu dàng nói: “Bọn họ đều là bạn học của cậu. Chờ Hà Kim Bảo tỉnh dậy, mọi người có thể chơi cùng nhau.”
“Bạn học à… tôi rất thích.” Giọng của Ngân Như Ngọc nhỏ đến mức chỉ đủ để mình hắn nghe thấy. Hắn ôm chặt người trong lòng, giống như từng ôm xác y năm đó nơi chiến trường. Chỉ là khi đó, xung quanh toàn là phản bội và máu tanh, còn bây giờ lại là hương vị ấm áp.
Hắn sinh ra giữa chiến trường, sống giữa chiến trường, chết cũng nơi chiến trường. Duy chỉ có một tia ấm áp là từ bàn tay người thiếu niên tự xưng là Kim Thạch Đầu đưa ra với mình. Người ấy xuất thân cao quý, nhưng lại không ngại sa vào bùn lầy vì hắn ta.
“Là đệ tử thân truyền của chưởng môn, lại đi dây dưa với một nam nhân, còn ra thể thống gì nữa.”
“Quả thật không ra thể thống gì, sư phụ chi bằng hãy đuổi đệ đi. Sư muội Yêu Yêu bất luận là tính cách hay thực lực, đều xứng đáng kế nhiệm vị trí chưởng môn hơn đệ.”
“Nữ tử thì sao có thể làm chưởng môn.”
“Nam nhân không thể kết đôi với nam nhân, nữ tử không thể làm chưởng môn — các người toàn là lời lẽ mục nát. Hôm nay ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Vĩnh An phái các người. Bao giờ Yêu Yêu có thể làm chưởng môn, khi ấy hãy đến tìm ta quay về.”
“Ngươi đã là kẻ gần chạm đến thần vị, cớ sao vì một nam nhân mà tự áp chế tu vi? Không phải sớm ngày phi thăng càng tốt sao?”
“Hắn cũng có thân thể bán thần, chờ thêm chút nữa thôi, chẳng vội gì lúc này.”
Bọn họ lẽ ra nên cùng nhau phi thăng, vì cớ gì lại trở thành tình cảnh như bây giờ?
“Như Ngọc, chuyện Yêu Yêu bị hại có điều kỳ lạ, ta phải đến đó một chuyến.”
Tấm áo bào xanh biếc lướt qua trước mắt, Ngân Như Ngọc vươn tay ra, nhưng chỉ kịp chạm đến vạt áo: “Đừng đi.”
Trong tay không giữ được gì, trong lòng lại cuộn trào sát khí. Oán hận và tự trách đồng thời trỗi dậy — có phải chỉ khi hủy diệt tất cả thì mới ngăn được kết cục đã định ấy?
“Không được đi đâu cơ?”
Tay hắn ta bị ai đó nắm chặt. Giọng nói của người vừa rời đi lại vang lên sát bên tai: “Ác mộng à? Mau thu lại đám tà khí trên người đi, đừng gây thêm rắc rối cho thầy. Chúng ta vất vả lắm mới tìm được chỗ có khả năng thắng cao nhất đấy.”
Ngân Như Ngọc mở mắt, thấy người mình ngày đêm mong nhớ đang ở ngay trước mặt. Sát khí bỗng dưng bốc lên trong lòng cũng theo đó mà tan biến.
Hắn ta ôm chặt Hà Kim Bảo, nói: “Đừng rời xa tôi nữa, đi đâu cũng phải mang tôi theo. Dù có chết… tôi cũng muốn chết trong tay cậu.”
“Xì xì xì, nửa đêm rồi còn nói mấy lời xúi quẩy gì vậy! Thiên hạ thái bình, có sập trời cũng có người cao hơn chống đỡ, cần gì đến anh, một kẻ thậm chí còn chẳng có đầu?” Hà Kim Bảo nhíu mày trách mắng hắn ta. Người này sao suốt ngày chỉ toàn nghĩ đến đánh giết, chẳng chút tích cực gì cả.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng