Cũng không thể trách ông ta không dám khẳng định, bởi nơi này đúng kiểu “trước không là làng, sau chẳng phải chợ”, đến một căn lều cũng không thấy bóng, càng đừng nói là có người ở. Con đường vắng hoe, đến cả bóng động vật còn chẳng có.
“Cảm ơn bác tài, chúng tôi sẽ xuống xe rồi đi tìm thử.” Quý Minh Hi ngồi ở hàng ghế đầu quay lại cám ơn, rồi đứng dậy, vỗ tay nói lớn: “Các em, đến nơi rồi! Mau thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuống xe nhé!”
“Dạ!” – Một loạt tiếng đồng thanh vang lên từ phía sau, rồi theo đó là hàng loạt âm thanh loảng xoảng như sấm rền.
Gì mà ồn ào vậy trời? Tài xế khó hiểu quay đầu lại nhìn thử, vừa vặn đối mặt với một con ma trong phim kinh dị đang chiếu hologram.
Nếu không phải ông ta là tài xế lão luyện, từng trải qua bao nhiêu sóng gió, thì có khi đã ngất xỉu ngay tại chỗ rồi.
Chỉ chớp mắt sau, toàn bộ những hình ảnh ma quái trong xe bỗng tan biến sạch sẽ, giống hệt như vừa trải qua một giấc mơ kỳ lạ.
Trên sàn xe có vài quả bóng cao su lăn lông lốc. Một cô bé tinh xảo như búp bê, đang nhấc váy chạy về phía sau nhặt bóng.
Tài xế vội vàng ngăn lại, vừa nhặt lên liền tái mặt—những quả bóng kia lại là những cái đầu mờ nhòe mặt mũi!
Ông ta hoảng hốt buông tay, “quả bóng” rơi xuống đất lập tức phát ra tiếng kêu đau đớn.
“X-xin lỗi…” Tài xế theo phản xạ mà lắp bắp xin lỗi.
Quả bóng dưới đất mở mắt ra, cười khúc khích. Cô nhóc tên Kiều Ny cũng cười tít mắt, ôm cả đống “bóng” vào lòng rồi nói: “Không cần xin lỗi đâu ạ, bóng cao su vốn là để ném mà~”
Tài xế: …Cô bảo tôi cái này là bóng á???
Sau màn dạo đầu sốc nhiệt như vậy, mấy chuyện như chui ra khỏi màn hình tivi hay cây bút tự chạy đều trở nên… nhẹ đô. Thậm chí đến cả cái sinh vật đầu cá màu xanh kỳ quái kia, ông ta cũng thấy… dễ thương nữa là.
“Một, hai, ba… một, hai, ba…” Kiều Ny ngồi ở hàng ghế sau, đếm đi đếm lại vài lần, cuối cùng đành phải đối mặt với sự thật.
Cô nhóc nước mắt lưng tròng quay sang nói với Kiều Chí Thiên: “Cha ơi, con mất một quả bóng nhỏ rồi…”
Kiều Chí Thiên bất lực: “Về nhà cha làm cái mới cho con, giờ xuống xe trước đã.”
“Đó là quả bóng mà con thích nhất… lúc trước thầy còn từng ôm nó nữa mà.” Kiều Ny vừa dùng thân hình nhỏ nhắn đỡ lấy Kiều Chí Thiên, vừa nũng nịu nói: “Lát nữa cha dẫn con đi tìm nha?”
Học sinh trường Trung học Dao Khởi không được phép tự ý hành động một mình, nếu muốn tách đoàn thì nhất định phải có người giám hộ đi cùng.
“Được được được, cha đã từng từ chối con việc gì chưa nào?” Kiều Chí Thiên chống gậy đứng dậy. Dù chân giả giúp ông ta đi lại khá thoải mái, nhưng vẫn thích mang theo cây gậy bên người hơn.
Vô Diện đứng gần đó im lặng hẳn, ánh mắt dõi theo đống đầu lăn lóc như một ngọn núi nhỏ ở phía sau xe, rồi lại nhìn Kiều Chí Thiên đang cố gắng bước đi với chiếc gậy trong tay.
Cảm giác trong lòng y lúc này—công đức hôm nay của mình chắc âm mất mười điểm rồi.
Y đã nói rồi mà… cái tên đàn ông thô lỗ như thế, sao mà có thể sở hữu gương mặt như búp bê được chứ.
Trên xe chỉ còn lại Vô Diện ngồi ở góc, những đứa trẻ khác đều đã xuống hết.
Quý Minh Hi bước tới, nhẹ giọng hỏi: “Em mệt rồi à? Hay là cứ nghỉ ngơi một chút trên xe đi?”
Vô Diện lắc đầu, rồi lặng lẽ đi theo sau thầy. Mỗi bước chân y nặng nề như tâm tư trong lòng mình vậy, y không hề muốn gây rắc rối cho ai, thế mà hết lần này đến lần khác lại khiến mọi chuyện thêm rối.
Y thật sự nên đi theo mọi người… sao?
Quý Minh Hi không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh có thể cảm nhận được tâm trạng chùng xuống của đứa trẻ này. Anh đưa tay xoa nhẹ lên đỉnh đầu Vô Diện.
Dù thầy không nói gì cả, nhưng Vô Diện vẫn có thể cảm nhận được một luồng ấm áp từ lòng bàn tay thầy rơi xuống, mang theo sự quan tâm và lo lắng, từng chút một xua tan đi nỗi u ám trong lòng, giống hệt như lúc sư phụ còn sống.
“Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa… vẫn luôn có thầy ở đây.”
Bàn tay giấu trong ống tay áo của Vô Diện siết chặt lại, y cắn răng cố kìm nước mắt, khẽ nói: “Em nhất định sẽ học hành chăm chỉ, sẽ không chép bài nữa.”
Đó là mong ước của thầy, y nhất định phải cố gắng thực hiện.
Quý Minh Hi nghe xong thì trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp—Đúng là một đứa trẻ ngoan. Giá mà đứa nào cũng thế này thì tốt biết mấy.
Quý Xa Xa đang quay lại lấy đồ ăn vặt thì ngớ người: Hả?! Học sinh mới giờ mà chăm chỉ cỡ này rồi á? Thế này chẳng phải mình sẽ mất luôn sủng ái của thầy sao?
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng