Duyên Hựu Linh bỗng nhớ đến báo cáo trên bàn mình về những hành vi bất thường gần đây của Giản Hoang , từ việc liên tục đọc sách tình yêu, đến việc tích cực hỗ trợ trường trung học Dao Khởi…
Có vẻ như mọi sự thay đổi kỳ lạ ấy, đều là vì một người nào đó.
Nhưng nếu người đó là Quý Minh Hi thì tất cả đều hợp lý.
Anh đúng là kiểu giáo viên dễ khiến người ta rung động.
Trên xe buýt có một màn chiếu đang phát sóng trực tiếp chính thức của cuộc thi. Dù bọn họ đã vào khu thi đấu một vòng rồi, nhưng số đội vượt qua được vòng hai chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Thậm chí có vài đội còn đang loanh quanh ngoài sân vận động. Do bình thường ít vận động, giờ họ gần như buông xuôi, cứ chậm rãi đi bộ trên đường chạy.
Dù sao yêu cầu chỉ là chạy mười vòng, cũng chẳng ai nói phải hoàn thành trong bao lâu.
Phía dưới màn hình là một loạt bình luận trực tuyến, phần lớn đều cười đùa một cách thân thiện, chỉ có một vài người bắt đầu công kích lung tung.
【Sao góc quay ở vòng một vẫn còn đen ngòm vậy? Không phải có gì mờ ám đấy chứ? Lỡ đâu người ta lái xe vào, biết đâu là mấy cô kia tự làm thì sao?】
【Chuẩn luôn, tôi tra thử thông tin trường Trung học Dao Khởi rồi, hóa ra nằm tít trong núi. Một trường ở chỗ đó mà lại tạm dẫn đầu? Nói không có mờ ám ai mà tin.】
【Với lại đội đó chỉ có hai người, lại còn là con gái. Tôi không kỳ thị giới tính đâu nhé, nhưng nói thật là con gái vốn không giỏi môn tự nhiên bằng con trai. Mấy đội khác chẳng phải đều có nam sinh sao?】
【Nói nghe nè, bạn xem lúc hai cô gái đó chạy bộ chưa? Nhìn thấy cảnh lắp ráp vòng hai chưa? Còn nói mờ ám? Nếu giỏi thì bạn tự đi mà dàn dựng thử coi, vặn ốc vít chắc còn chẳng nhanh bằng người ta.】
【Tự tin lên, bỏ chữ “chắc” đi, đúng là không nhanh bằng người ta thật.】
【Còn phải nói, mấy người đến vòng một còn chưa chạy được hai vòng, chỉ được cái nói miệng.】
【Thôi thôi, mấy người giỏi quá ha. Mấy đội khác cũng qua được hai vòng đầu, nhưng trọng điểm là vòng đầu kìa. Thầy giáo dẫn đội trường Dao Khởi là tốt nghiệp trường danh tiếng, livestream không mở thì ai biết bên trong có phải nhờ thầy giúp không.】
【Con gái thì sao? Tôi cũng là con gái, mà làm nghiên cứu khoa học vẫn ngon lành đấy thôi. Ngồi sau màn hình mà nói bậy, lỡ mấy cô kia thắng thì bạn tính sao?】
【Bộ bạn nghĩ tài nguyên giáo dục vùng núi giống thành phố chắc? Nếu mấy cô gái đó thắng, tôi quay clip xin lỗi họ, còn quyên luôn mười vạn giúp nữ sinh vùng núi đi học.】
Bình luận online thì cãi nhau ầm trời. Có người thậm chí còn cầm điện thoại chạy đến hiện trường, muốn tranh thủ chút độ hot, còn bảo thiết bị của ban tổ chức không dùng được, để họ làm thay.
Ban tổ chức cũng khổ sở không biết giải thích sao—ở thời điểm quan trọng thế này làm gì có chuyện thiết bị gặp trục trặc?
Là bên nhà tài trợ yêu cầu cắt tín hiệu, giờ thì bình luận bắt đầu khó kiểm soát, mà bên tài trợ lại không liên lạc được.
Bảo vệ vẫn đang cố gắng ngăn những người muốn xông vào, bên ngoài gần như hỗn loạn.
Cuộc gọi vừa kết nối lại bị dập máy lần nữa, tổng đạo diễn nghiến răng nói: “Mặc kệ đi, gõ cửa mở livestream luôn.”
Chẳng bao lâu sau, màn hình tối om bắt đầu hiện lại hình ảnh, ống kính hơi rung nhẹ, trong khung hình còn có một người khác đang giơ điện thoại quay.
“Đây là một blogger nổi tiếng trong vùng, tình cờ cũng đang có mặt tại hiện trường cuộc thi. Để đảm bảo tính công bằng của trận đấu, chúng tôi quyết định để anh ấy cùng đi tới khu thi của trường Trung học Dao Khởi.”
Blogger bị quay vẫy tay chào rồi nói: “Tôi có thể làm chứng, ban tổ chức hoàn toàn không gọi điện báo trước cho những người ở bên trong. Theo yêu cầu của đông đảo cư dân mạng, lần này chúng tôi sẽ ‘đột kích’, xem bên trong tình hình thế nào.”
Ống kính dần dần tiến sát tới cửa phòng nghỉ. Tay của quay phim đã đặt lên tay nắm, không có dấu hiệu sẽ gõ cửa, trông như sắp trực tiếp đẩy vào.
【Đoán mò nha, chắc là thầy đang làm hết, hai học sinh thì ngồi chơi xơi nước. Nếu không phải thì tôi lộn ngược ăn bàn phím.】
【Chụp màn hình rồi đó, nhớ lời mình nói nha.】
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, bên trong rất sáng sủa, ống kính ghi lại rõ từng chi tiết.
Trên nền gạch trống trải, linh kiện xe đủ loại được sắp xếp gọn gàng, hai cô bé đang lắp ráp cực kỳ thuần thục, khung xe gần như đã hoàn thành.
Còn thầy giáo – người mà dân mạng đoán chắc sẽ nhúng tay vào – thì đang ngồi bấm điện thoại ở góc phòng, chân gác chéo, vừa ăn hạt dưa vừa cười nhẹ, đến cả con ốc dưới đất cũng hữu dụng hơn anh.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng