Danh sách chương

Quý Minh Hi thật sự rất tò mò. Bởi vì mọi người đối với anh quá mực cung kính, đi đến đâu cũng thấy mình như kẻ phá bầu không khí, thế nên anh rất ít khi xuống núi. 

Cũng vì vậy mà không hề biết trong mắt người đời, mình có hình tượng ra sao.

Nhưng Ngải Tả Tư làm sao ngờ được trên đời lại có kiểu yêu quái nào sống kiểu “cắm đầu trong núi” như vậy, chỉ nghĩ rằng câu nói của Quý Minh Hi là một kiểu đe dọa ngầm. 

Anh ta vội mượn cớ cuộc thi đang bận để kéo đám học sinh đi làm việc, không nhắc lại nửa lời chuyện khi nãy nữa.

Trong tình huống thế này, vẫn là việc chính quan trọng hơn. Quý Minh Hi không làm phiền họ nữa, cả nhóm lại rầm rộ quay trở lại xe.

Anh đi cuối cùng cùng với Giản Hoang, vừa đi vừa hỏi: “Anh nói xem hình tượng của tôi là gì?”

Giản Hoang im lặng một lúc lâu rồi đáp: “Dễ thương.”

Quý Minh Hi: ?

Chỉ cần hắn nói là “ôn hòa” thì dấu hỏi trong đầu tôi cũng sẽ không to như vậy.

Anh lấy điện thoại ra soi gương, cảm thấy bản thân chẳng dính dáng gì đến hai chữ “dễ thương” kia cả.

Trên chiếc xe buýt vốn chỉ có tài xế thì nay lại xuất hiện thêm một người là Duyên Hựu Linh đã lâu không gặp. 

Hắn ta đang ngồi bên cạnh Duyên Túy, vừa chăm chỉ đút đồ ăn cho em trai, ghế ngồi xung quanh còn đặt đủ loại đồ ăn vặt đựng trong các túi nhỏ, trông như là quà hắn ta chuẩn bị cho mấy bạn học khác.

Thấy Quý Minh Hi cầm điện thoại lên như đang chụp selfie, hắn ta tò mò hỏi:
 “Lâu không gặp mà thầy lại mê selfie à?”

“Không, chỉ soi gương thôi. Có người nói tôi dễ thương.”

Nghe vậy, Duyên Hựu Linh không nhịn được nhìn anh thêm mấy lần. 

Thầy Quý đúng là diện mạo thanh tú dịu dàng, rất ưa nhìn. 

Nụ cười của anh còn mang lại cảm giác như gió xuân mát lành, khiến người ta lập tức thấy tin tưởng. 

Trước đây hắn ta từng nghĩ, may mà thầy Quý không làm chuyện xấu, chứ nếu dựa vào gương mặt này thôi thì chắc chắn có thể lừa được khối tiền. Nhưng mà, nói là dễ thương thì vẫn thấy… hơi quá.

Nếu nói dễ thương, thì phải là kiểu như em trai hắn ta mới đúng.

Duyên Hựu Linh bật cười: “Ai nói vậy? Đúng là chẳng có con mắt thẩm mỹ gì cả. Thầy Quý đây là kiểu công tử tuấn tú nho nhã đó.”

Quý Minh Hi vừa xé gói cá khô, miệng đang bị nhét đầy nên không tiện nói chuyện, liền tiện tay chỉ chỉ về phía Giản Hoang.

Tay Duyên Hựu Linh đang mở hộp bánh liền run lên một cái, làm cả tay của cậu em đang cầm đồ ăn cũng bị lệch theo.

Hắn ta không kịp xin lỗi, cau mày rút ra một chiếc la bàn mini từ trong túi, lia quanh bốn phía một hồi.

Dáng vẻ nghiêm trọng của hắn ta khiến Quý Minh Hi cũng thấy bất an, liền hỏi:
 “Có chuyện gì à? Chỗ này có vấn đề sao?”

Kim chỉ trên la bàn xoay tít mù, vài giây sau mới dừng lại. Duyên Hựu Linh nhìn chằm chằm phân tích thêm một hồi, cuối cùng mới đưa ra kết luận: “Không ngờ lại… không có vấn đề gì cả.”

Quý Minh Hi: ?

Duyên Hựu Linh cất la bàn đi, thần sắc có chút mơ hồ: “Tôi còn tưởng mình đang kẹt trong ảo cảnh gì cơ, nên mới nghe được mấy câu khó tin như vậy.”

Đây là Giản Hoang đó! Cái người mà trừ khi cần thiết thì đến một câu cũng lười nói, băng sơn vạn năm ấy mà lại khen người ta “dễ thương”?

Chuyện này khác gì chuyện lão tiên sinh Quý Lễ Quốc tuyên bố muốn múa thoát y đâu chứ!

“Có gì mà khó tin, mấy cặp nhỏ yêu nhau chẳng phải đều như vậy à?” Duyên Túy vừa lắp lại cánh tay bị đứt của mình một cách khó nhọc, hoàn toàn không nhận ra bản thân vừa buột miệng nói ra một câu động trời.

Cánh tay vừa mới khâu lại được liền bị ông anh mạnh bạo lôi tuột xuống một lần nữa.

“Cặp đôi nhỏ? Ai với ai cơ?” Duyên Hựu Linh trong lòng đã có đáp án, nhưng vẫn không dám tin nổi.

Duyên Túy đã hoàn toàn sụp đổ, một câu cũng không muốn nói. Một tay tự khâu tay lại là việc cực khổ lắm đó biết không! Sao cứ phải hành hạ cậu thế này chứ!

“Là tôi và Giản Hoang. Anh đừng có giày vò em ấy nữa.” Quý Minh Hi không chịu nổi nữa, giúp Duyên Túy gắn lại tay, rồi hỏi: “Tôi với Giản Hoang không hợp nhau lắm à? Sao ai cũng tỏ vẻ bất ngờ vậy?”

Câu hỏi kiểu “muốn sống cũng khó” thế này mà dám trả lời sai thì xác định.

Duyên Hựu Linh vội vàng lắc đầu như trống bỏi: “Hợp! Rất hợp! Không có gì bất ngờ hết!”

Chỉ bất ngờ kiểu như nhìn thấy lão tiên sinh Quý Lễ Quốc nhảy thoát y thôi ấy mà.

Trong lúc họ trò chuyện, Giản Hoang vẫn đứng yên lặng bên cạnh, không giống ngày thường với khí chất băng lạnh khiến người khác rét run, ánh mắt hắn lúc này vô cùng dịu dàng, chăm chú nhìn về phía Quý Minh Hi như đang nhìn vào báu vật quý giá nhất của mình.

 

Hết

Chương 207:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page