Danh sách chương

Lộc Nghênh Xuân vừa cảm động, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe người kia nói tiếp: “Cậu ấy đang ở ngay bên cạnh ngươi đấy. Ngươi chết thì thôi, đừng kéo cậu ấy chết theo.”

Lộc Nghênh Xuân: …

Rất tốt, quả không hổ danh là đầu óc yêu đương, trong lòng chỉ có mỗi người yêu của mình thôi. Nó lập tức rút lại lời vừa nãy.

“Bất kể vì lý do gì, dù sao cũng cảm ơn ngươi. Để ta làm đi.”

Nó đẩy Quý Minh Hi ra phía an toàn, nhưng tia chớp đã lao xuống. Quý Minh Hi vẫn nắm chặt cánh hoa trong tay, bên trong vẫn còn rất nhiều sinh khí, anh sẽ không để bất kỳ ai bị thương.

Ánh chớp chói lòa kèm tiếng sấm kinh thiên nổ vang trời giáng xuống, rồi ngay khoảnh khắc sắp đánh trúng Giản Hoang thì lại đột ngột khựng lại, ngoặt một cái, bổ thẳng về phía Lộc Nghênh Xuân đang nằm rạp dưới đất.

Xương cốt vừa lành lại liền lần nữa nứt toạc, vết thương cũ mới chồng chất khiến thân thể nó trông vô cùng kinh khủng.

Mây sấm tan đi, gian phòng lại trở về với sự yên tĩnh.

Giản Hoang lặng lẽ hóa thành hình người, bước chân không chạm đất mà đi xuống. 

Dù cả quá trình chẳng đến lượt hắn thể hiện gì, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà lên tiếng giải thích: “Ta thật sự định đỡ thay ngươi tia lôi ấy… ai ngờ nó còn biết rẽ ngoặt.”

“Trả lại cảm động của ta mau.” Lộc Nghênh Xuân nói xong cũng không giữ nổi vẻ nghiêm túc trên mặt nữa, khóe môi khẽ cong lên.

Thần Núi Xuân Sinh không chết, vẫn còn người sẵn sàng vì nó mà chắn lôi kiếp, cuối cùng toàn bộ sấm sét đều giáng lên chính nó, chỉ riêng ba điều ấy thôi cũng đủ để thấy vui mừng. Tảng đá nặng trong lòng bao năm qua cuối cùng cũng được gỡ xuống.

Chỉ cần hồn còn, chỉ cần sống, thì vẫn còn hy vọng.

Quý Minh Hi đặt tay lên vết thương, chẳng mấy chốc, những vết nứt nẻ ấy liền lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

“Lý Thu Thu thế nào rồi?” Lộc Nghênh Xuân lúc này đã khỏi hẳn, hóa thành hình người, bước đến bên cạnh cô gái.

“Lúc trước mắt cô ấy có chút rớm máu, nhưng sau khi truyền sinh khí từ cánh hoa vào thì đã khỏi hẳn. Chỉ là, lượng sinh khí trong đó giờ cũng chẳng còn bao nhiêu.” Quý Minh Hi đưa cánh hoa trả lại. Nó vốn đã gần như khô héo, giờ mỏng manh đến mức chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ vụn.

“Cô ấy không sao là tốt rồi. Chuyện này do ta mà ra, là ta khiến cô ấy phải chịu khổ.” Lộc Nghênh Xuân không nhận lại cánh hoa. Dù bên trong còn lại bao nhiêu sinh khí, đó cũng là món quà mà nó tặng cho Quý Minh Hi.

Lý Thu Thu mở mắt, đôi mắt tím phát sáng khi nãy giờ đã trở lại màu đen. Có vẻ năng lực đã bị phong tỏa, không rõ bao giờ mới có thể tái kích hoạt.

Sự thay đổi này chẳng khác nào phong ấn hoàn toàn năng lực của cô ta, khiến lòng Lộc Nghênh Xuân tràn đầy áy náy, nghĩ mãi không biết làm cách nào để bù đắp.

“Biến lại rồi!” Lý Thu Thu vui mừng reo lên: “Cuối cùng cũng không còn bị mấy dòng chữ che tầm nhìn nữa.”

Năng lực sinh tử bộ đúng là rất mạnh, nhưng chữ nghĩa thì quá nhiều, lại chẳng có chức năng lọc. Nếu nhìn vào chỗ đông người, ngay cả mặt người ta cũng bị chữ phủ kín, cực kỳ phiền phức.

Cô ta đứng dậy, bỗng thấy cơ thể như được hồi phục về trạng thái đỉnh cao. Dù có thức trắng mười đêm cũng không thành vấn đề. Cô ta nhảy tại chỗ mấy cái rồi quay sang hỏi Quý Minh Hi: “Thầy ơi, còn việc gì nữa không ạ? Nếu không có thì em đi trước nhé. Tranh thủ lúc trạng thái tốt còn làm nốt mấy hạng mục thi đấu.”

Quý Minh Hi cảm thấy vô cùng hài lòng. Không hổ là át chủ bài của trường họ, vừa tỉnh dậy sau một trận lớn mà việc đầu tiên nghĩ đến lại là học hành thi cử.

Bên trong kết giới được che chắn kỹ càng, nên những âm thanh khi nãy hoàn toàn không lọt ra ngoài. 

Bên ngoài mọi người vẫn tụ lại trò chuyện ăn uống, không ai biết rằng vừa rồi nơi đây từng có thiên lôi giáng xuống.

Khi Quý Minh Hi bước ra gần đó, anh chợt nghe thấy một trận ho sặc dữ dội, kèm theo tiếng cười không nín nổi của Ngải Tả Tư: 

“Ha ha ha ha, Thần Núi núi Hi Dương mà trong dân gian lại có hình tượng như một ông vua lười biếng chuyên đi trốn việc ấy! Không biết nếu ngài ấy nghe được thì sẽ thấy sao nhỉ. Ủa? Mọi người sao lại ho dữ vậy? Bị nhiễm lạnh à?”

Quý Minh Hi: “Hình tượng gì vậy? Tôi cũng muốn nghe thử xem.”

“Khụ khụ khụ khụ khụ!” 

Ngải Tả Tư bị sặc nước bọt đến nỗi không thở nổi.

Anh ta trợn mắt nhìn đám yêu quái đối diện. Nhưng ai nấy đều quay đầu nhìn chỗ khác, đám người khi nãy còn ho rộ lên từng đợt, giờ bỗng dưng chỉ còn mỗi mình anh ta khụ khụ trong không gian yên lặng.

 

Hết

Chương 206:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page