Danh sách chương

Bộ xương trắng đã tồn tại cả nghìn năm, chỉ cần một cơn gió thổi qua liền hóa thành bụi bay đi, chỉ còn lại đầy đất là mặt nạ.

“Sư phụ đi rồi, Vô Diện phải thay ta cảm ơn bạn của con cho thật tốt nhé. Biết đâu tương lai chúng ta còn có thể gặp lại.” Sư phụ vẫn dịu dàng xoa rối mái tóc Vô Diện như trước kia, mỉm cười rồi cũng rời đi theo ánh sáng tím.

Vô Diện ngẩng đầu nhìn bầu trời cao, vung tay một cái thu hết đống mặt nạ trên mặt đất lại, đeo lên mặt mình, lập tức hóa thành một thiếu niên trông không khác gì người thường.

Y vẫn giữ tư thế quỳ, cúi đầu vái chào mọi người: “Cảm ơn tất cả các vị. Mọi người ở đây đều là ân nhân cứu mạng của tôi. Tôi biết nói cảm ơn không thôi thì chẳng có nghĩa lý gì. Tôi hứa sẽ làm hết sức để báo đáp mọi người, miễn là không trái đạo lý, cho dù phải hy sinh tính mạng cũng không tiếc.”

Lời hứa nặng trĩu…

Bầu không khí vốn vừa mới ấm áp một chút, lại bất ngờ trở nên nghiêm nghị.

Y quay sang nói với Lý Thu Thu: “Ân nhân muội muội, muội có điều ước gì không? Dù có lên núi đao xuống biển lửa, tôi cũng nhất định giúp muội hoàn thành.”

Lý Thu Thu sợ hãi đến mức trốn vội sau lưng thầy: “Không cần không cần đâu, tôi chỉ có một điều ước là thi đậu một trường đại học tốt thôi. Anh cứ hỏi thầy tôi ấy.”

Vô Diện nghiêm túc đáp: “Được, vậy thì tôi sẽ dốc hết sức để thi đậu một trường đại học tốt!”

Lý Thu Thu: ??? 

Vừa rồi… có phải mình nên thêm chủ ngữ không?

Thôi kệ đi, dù sao cũng là bạn học, cùng nhau thi đại học cũng không tệ.

Vô Diện quay sang Quý Minh Hi, nghiêm túc nói: “Thưa thầy, thầy có điều ước gì không?”

Quý Minh Hi xoa cằm, nghĩ bụng: đã quyết tâm thi đậu đại học rồi thì không thể không học hành tử tế. 

Anh đáp: “Vậy điều ước của thầy là, sau này em phải học hành nghiêm túc, không được chép bài nữa.”

Vô Diện có chút khó hiểu, học hành chăm chỉ chẳng phải vốn dĩ là việc nên làm sao? Vì sao thầy lại coi đó là điều ước?

Chắc chắn là không muốn y phải quá vất vả. Vị thầy này cũng tốt y như sư phụ vậy. Y gật đầu đồng ý: “Vâng, sau này em nhất định sẽ chăm chỉ học tập, không chép bài nữa.”

Y nghiêm túc hứa hẹn mà hoàn toàn không để ý rằng xung quanh, những bạn học cũng là yêu quái đang nhìn y bằng ánh mắt đầy thương cảm.

Tội nghiệp đứa nhỏ, còn chưa bước ra ngoài đời đã bị thầy Quý lừa rồi.

Quý Minh Hi thấy đứa nhỏ này dễ dụ quá, liền tranh thủ chớp thời cơ, nói tiếp: “Thu Thu lúc nào cũng đứng lẻ loi trên bảng xếp hạng, đến lúc đó em cố gắng lên, lên đó đứng cùng bạn ấy nhé.”

Vô Diện lúc này vẫn còn tin tưởng thầy Quý tuyệt đối. Nghe vậy, y lập tức sốt sắng nói: “Ân nhân muội muội tốt như vậy, sao có thể để cô ấy lẻ loi được? Em nhất định sẽ cố gắng hết sức để lên đứng cùng cô ấy!”

Thầy Quý lại bắt đầu không biết xấu hổ nữa rồi!

Lý Thu Thu “đứng một mình” trên cái bảng nào ư? Dĩ nhiên là bảng xếp hạng thành tích tổng kết rồi!

Quý Xa Xa nhìn không nổi nữa, vẫy tay nhắc: “Cậu không định hỏi thử xem là bảng gì à?”

Vô Diện nghiêm túc đáp: “Sư phụ từng nói với tôi, chỉ những vị thần cực kỳ lương thiện mới có thể nắm giữ sinh khí trong tay. Thế nên tôi tin thầy Quý, cho dù là bảng gì đi nữa, tôi cũng sẽ leo lên!”

Quý Minh Hi gật đầu khen ngợi: “Tốt! Chính là khí thế này thầy cần!”

Quý Xa Xa âm thầm buông tay đang ôm thầy Quý ra, chỉ sợ nếu để thầy tiếp tục kích động nữa, thì đến cô bé cũng sẽ bị ép học hành đến nơi đến chốn để “bay lên trời” theo Thu Thu.

Ngay khoảnh khắc linh khí của núi Dạ Hoa hoàn toàn tan biến, mặt đất bất ngờ rung chuyển, giống như lớp vỏ trứng bị bóc tách từng mảng, từng mảng rơi xuống dưới.

“Không ổn rồi! Chỗ này sắp sụp, chúng ta phải nhanh chóng rút khỏi đây!”

Ngay khi lời Quý Minh Hi vừa dứt, bên phía Giản Hoang cũng lập tức phối hợp mở ra một khe nứt không gian. 

Từng yêu quái lần lượt bước qua khe nứt để đến nơi an toàn. Thế nhưng, Vô Diện vẫn ngồi ngay ngắn trên đài cao, không hề có ý định di chuyển.

Ngải Tả Tư, người đã chạy được nửa đường, thấy vậy liền quay đầu lại, cau mày hỏi: “Bọn họ vắt óc nghĩ cách cứu em ra, em lại muốn chết ở đây vì chuyện xảy ra từ mấy trăm năm trước à?!”

“Không phải đâu…” Vô Diện nghiến răng, giọng nói lộ rõ sự xấu hổ và ấm ức:
 “Em giữ tư thế này mấy trăm năm rồi, ngồi lâu quá nên chân bị tê.”

Còn vì sao không nhúc nhích ư? Tất nhiên là để tiết kiệm yêu lực mà giữ linh hồn không tan biến.

Ngải Tả Tư: “……Xin lỗi.”

 

Hết

Chương 203:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page