Ngải Tả Tư nói bằng giọng điềm đạm, nhưng từng lời đều đánh trúng tim gan của Hóa Tê Nguyên.
Hóa Tê Nguyên ấp úng, thật sự giống một ông lão mắc bệnh lú lẫn, không còn nói ra lời.
Ngải Tả Tư nói: “Ông nhìn xem, đến tận bây giờ, ông vẫn không chịu nói thật với tôi. Từ đầu đến cuối, ông chưa từng nhìn thấy bóng dáng Ngải Tả Tư.
Giống như khi các người đưa tôi lên làm Thần Núi năm đó, các người cũng chưa từng đặt Tư Dạ vào mắt, vì trong mắt các người, Tư Dạ chỉ là một tiểu sơn linh không đáng kể. Nhưng ai mà ngờ, nó lại chính là sơn linh cuối cùng mà núi Dạ Hoa sinh ra.”
Hóa Tê Nguyên đột ngột ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Người này rõ ràng đã luân hồi vô số lần, sao lại biết được chuyện núi Dạ Hoa không còn sinh ra sơn linh nữa?
Ông ta thở dài, như thể chút sinh lực cuối cùng cũng theo tiếng thở đó mà tan biến: “Tôi nói…”
Ngải Tả Tư bật cười khinh miệt: “Nói cái gì mà nói, tôi cũng chẳng muốn biết câu trả lời. Về đi, ngọn núi này không cần Thần Núi nữa rồi.”
Khi lời nói dứt, một cơn gió nhẹ thổi qua, anh ta phất tay áo, bộ y phục lộng lẫy trên người lập tức hóa thành đồng phục trường trung học Dao Khởi, mái tóc dài cũng trong chớp mắt ngắn lại, cứ như thể Tư Dạ đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Có điều gì đó, vào khoảnh khắc ấy, đã thay đổi.
Hóa Tê Nguyên trở nên già nua hơn nữa, lưng còng hẳn xuống, không sao đứng thẳng được.
Đôi mắt ông ta đục ngầu, suy nghĩ cũng mơ hồ rối loạn, lần này, thực sự đã trở thành một kẻ lẩm cẩm.
Ông ta cũng đã luân hồi rất nhiều lần. Mỗi lần đều nhờ Thiên Chế giúp mình lấy lại ký ức, sau đó bắt đầu tu luyện từ thuở thiếu niên, chỉ để mưu cầu trường sinh.
Nhưng thất bại chỉ đến trong chớp mắt, khi sức mạnh của Thiên Chế bắt đầu suy yếu, người tu luyện không thể tiếp tục nhập luân hồi, đến lúc tuổi thọ sắp cạn, ông mới ta phát hiện linh khí đang giảm sút nghiêm trọng, tu luyện cũng trở nên vô ích.
Chính lúc đó, ông ta mới nhớ đến vị Thần Núi từng bị bọn họ vứt bỏ năm xưa.
Không phải vì núi không thể một ngày thiếu thần, mà vì khi núi mất đi yêu quái và sơn linh thì sẽ không thể tiếp tục sản sinh linh khí.
Yêu đã bị tiêu diệt, sơn linh cũng không còn xuất hiện. Hy vọng duy nhất chỉ còn lại vị Thần Núi đã luân hồi, cho dù đã trở thành con người, nhưng bản chất sơn linh vẫn chưa hề thay đổi.
Thế nhưng giờ đây, sơn linh ấy đã từ chối quay về, chỉ một câu nói thôi, đã định đoạt rằng núi Dạ Hoa từ nay sẽ không còn yêu thần, cũng không còn linh khí tồn tại.
Hóa Tê Nguyên run rẩy bước đi, cuối cùng cũng sống lại đúng với tuổi thật của mình.
Giản Hoang định vị được văn phòng của Hóa Tê Nguyên, xé mở một khe nứt không gian, ném ông ta vào đó.
Trước khi khe nứt khép lại, còn mơ hồ nghe thấy tiếng kêu vội vã từ bên trong vọng ra:
“Chưởng môn! Có người kiện chúng ta tội lừa đảo! Nói chúng ta là kẻ lừa đảo! Việc trừ tà vốn là chuyện hai bên đồng thuận cơ mà, chuyện này giải quyết thế nào đây… Chưởng môn! Chưởng môn đâu rồi?!”
“Cái lão già này là ai, mau cút ra ngoài!”
Tiếng vật dụng bị xô ngã vang lên, có ai đó té ngã, người qua kẻ lại là đệ tử trong môn phái, nhưng không một ai đưa tay ra đỡ ông ta dậy.
Mà ông ta cũng không cầu cứu, ở một môn phái chỉ lấy lợi ích làm đầu, dù biết là Hóa Tê Nguyên thì cũng sẽ vì lợi ích mà loại trừ ông ta.
Thà bị coi là một lão già vô dụng chết đi trong yên lặng, còn hơn trở thành trò cười cho lũ côn đồ tép riu ấy.
Không ai để ý rằng, nơi góc văn phòng còn có một thanh niên mặt lạnh đang quỳ, trán dập đến đỏ rực, máu rịn ra ngoài.
Bởi vì trước đó Hóa Tê Nguyên chưa cho hắn ta đứng lên, nên hắn ta cũng không dám động đậy, cứ thế quỳ mãi, vừa hay chứng kiến toàn bộ cảnh lão già kia bất ngờ xuất hiện.
Hắn ta là đại đệ tử của Hóa Tê Nguyên, nên biết rõ tuổi thật của chưởng môn. Hắn ta cúi đầu che đi nụ cười nhếch mép, lấy máu trên trán bôi lên mặt, giả vờ khóc lóc:
“Chưởng môn! Chưởng môn sao tự dưng lại thành ra thế này! Có ai không! Mau đến xem chưởng môn!”
Hóa Tê Nguyên tức đến trợn tròn mắt, muốn ngất đi nhưng lại bị tên đệ tử đó nhét cho một viên đan dược, giữ mạng sống treo lơ lửng. Ông ta buộc phải mở mắt ra nhìn ánh mắt đầy kinh ngạc và tính toán của những người xung quanh.
Ác nhân, rồi cũng sẽ bị ác nhân trừng trị.
Mọi chuyện cuối cùng cũng tạm khép lại. Ngải Tả Tư xoa thái dương, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng