Danh sách chương

Thế nhưng, trời chẳng theo ý người. Lúc muốn ra tay thì chẳng còn sức, giờ muốn chết lại không chết được. 

Hắn ta nghiến răng, yếu ớt nói: “Ngươi vốn không nên là Chấp pháp giả. Là ngươi thừa lúc thiên đạo sơ hở mà tự nhảy xuống. Nhưng thiên hạ này chỉ có thể tồn tại ba Chấp pháp giả, nên thiên đạo đành phải thừa nhận sự tồn tại của ngươi.”

Ký ức đó Giản Hoang không có, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm, chỉ cảm thán:

“Không ngờ tôi nhảy bừa một cái lại rơi ngay vào núi Hi Dương. Đúng là định mệnh an bài rồi. Nói theo lời loài người, thì đây chính là duyên trời định, kiểu gì cũng phải ở bên nhau.”

Thiên Chế: !!!

Ngươi có nghe ta nói không vậy! Ý ta là thế sao?!

Hắn ta giận đến bật ra: “Phải, là định mệnh đấy! Ngươi và cái con rắn dài ấy đúng là số mệnh như nhau! Cho dù có yêu đi chăng nữa thì sao? Một kẻ là bất tử thần thú trên cửu thiên, một kẻ là phàm nhân luân hồi bất tận. 

Muốn lên cửu thiên thì phải đoạn tuyệt tình ái, mà xuống lại không cầu được. Cứ thế mà lặp đi lặp lại, vòng luân hồi giày vò. Đó chính là kết cục của bọn yêu đương u mê các ngươi!”

Giản Hoang khó hiểu: “Tại sao phải lên cửu thiên chứ? Trên đó còn chẳng có người yêu, đến rồi chẳng phải càng thê lương hơn sao? Ở nhân gian tốt biết bao. Cậu ấy luân hồi rồi thì tôi lại đi tìm cậu ấy.”

Người và yêu khi tu luyện đều mưu cầu thành tiên, lên cửu thiên, trở thành tiên nhân trường sinh bất tử, pháp lực vô biên. 

Vì điều đó, họ sẵn sàng đoạn tuyệt tình ái, vứt bỏ tất cả. Nhưng chưa từng nghe nói có kẻ lại không muốn thành tiên.

Giản Hoang là kẻ kỳ quặc đầu tiên mà hắn ta từng gặp—đúng là điển hình của “não yêu”.

Thiên Chế phun ra một ngụm máu, nhìn bàn tay mình đang dần tan rã, bỗng cảm thấy như được giải thoát. 

Tốt quá rồi, cuối cùng cũng không phải nghe tên chó điên này lải nhải mấy chuyện tình yêu sến súa nữa.

Nhưng ít nhất hắn có một câu nói đúng—trên cửu thiên thực sự rất vắng lặng.

Không rõ những người và yêu quái đã tu thành bất tử kia đều đi đâu, mà trong khoảng không rộng lớn ấy, chỉ còn lại thiên đạo và những Chấp pháp giả như bọn họ.

Dẫu vậy, chuyện đó đã không còn liên quan gì đến một nhân tạo yêu sắp biến mất như hắn ta nữa rồi.

Trong mắt Giản Hoang thoáng qua chút tiếc nuối, hắn còn chưa nói hết mà người ta đã biến mất rồi.

“Không sao chứ?” Quý Minh Hi bế Quý Xa Xa bước lại gần. Đứa trẻ này từ sau khi biết Quý Minh Hi là Thần Núi thì liền bám lấy anh không rời.

Giản Hoang lắc đầu: “Vì đã giết sạch yêu quái ở núi Dạ Hoa, sức mạnh của hắn yếu đi rất nhiều, cuối cùng tự biến mất.”

Nghe vậy, đám yêu quái xung quanh đều cảm khái không thôi. Không ngờ vị Chấp pháp giả mà bọn họ luôn sợ hãi, hóa ra lại là một phần gắn liền với sự tồn tại của bọn yêu.

“Ngài… ngài Thần Núi!” Một người đàn ông trung niên mặc trường bào sẫm màu đi ra từ sau ngôi nhà, bước về phía Ngải Tả Tư, tay chìa ra, mỗi bước đi qua là một phần tuổi tác đè nặng lên thân thể ông ta, đến lúc đến gần, ông đã hoàn toàn biến thành một lão già hom hem.

Sắc mặt Ngải Tả Tư phức tạp. Người này có khuôn mặt giống hệt tên giữ đền năm xưa đã phản bội mình. 

Anh ta cứ nghĩ bản thân sẽ phẫn hận, nhưng khi thật sự đối mặt, lại phát hiện mình chẳng còn chút cảm xúc nào nữa, ngay cả việc nhìn thêm một lần cũng thấy phí thời gian.

Muốn nói gì đó, cuối cùng lại quay đầu đi chỗ khác, giả vờ như không nhìn thấy lão già ấy.

“Thần Núi đại nhân, là tôi sai rồi, tôi xin lỗi ngài. Tôi lấy mạng mình để xin lỗi ngài, ngài bảo tôi làm gì cũng được, chỉ cần ngài chịu tha thứ cho tôi.” Ông lão quỳ rạp xuống đất, dập đầu như thể đang hành lễ với thần linh. Vì tuổi đã quá cao, mỗi động tác đều run rẩy như thể có thể chết ngay tại chỗ.

Ngải Tả Tư không ngăn lại, chỉ thấy buồn cười: “Người mà ông nên xin lỗi đã chết từ lâu rồi, giờ nói mấy lời này thì có ích gì chứ?”

Hóa Tê Nguyên khựng lại một chút, âm thầm nghĩ: Quả nhiên là Tư Dạ, thật sự quá tuyệt tình. 

Biết rõ chiêu “thương cảm hối lỗi” này không có tác dụng, ông ta cũng không giả vờ nữa, nói thẳng: “Không thể để một ngày không có Thần Núi. Tôi đại diện toàn bộ sinh linh ở núi Dạ Hoa, khẩn cầu ngài quay về làm Thần Núi của chúng tôi.”

“Yêu trong núi đã bị Chấp pháp giả giết sạch. Người trong núi giờ sống trong xã hội pháp trị, rất an toàn. Sinh linh trong núi cũng được cục lâm nghiệp chăm sóc chu đáo. Ngàn năm qua, dù không có thần, núi vẫn chẳng có gì biến động. Vậy nên, các người còn cần một vị thần để tùy ý sai khiến làm gì nữa?” 

 

Hết

Chương 199:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page