Danh sách chương

Thế nhưng… hắn ta đã giết quá nhiều rồi. Giờ đây trong quyển “Bách Yêu Thu Thập Sách” của hắn ta chỉ còn đúng một cái tên Vô Diện, và lại còn bị phong ấn bởi Thần núi núi Dạ Hoa, chỉ có người đó mới mở được kết giới.

Vì vậy hắn ta mới hợp tác với con người, lừa Tư Dạ mở kết giới. Chỉ cần đưa được Vô Diện về núi là hắn ta có thể tiếp tục sống. Nhưng mà—tại sao…?!

Sức mạnh quanh thân Thiên Chế dần tan biến. Hắn ta ngơ ngác nhìn trang giấy trắng trong cuốn thu thập sách của mình. 

Đây rõ ràng không phải là núi Hi Dương, mà việc chuyển lãnh thổ của yêu cần cả hai Thần núi cùng xác nhận. Bây giờ chỉ có một bên Thần núi, tại sao tên của Vô Diện lại biến mất khỏi sách của hắn ta?!

Hắn ta cẩn thận nhớ lại đoạn hội thoại vừa rồi, đột nhiên quay ngoắt sang nhìn con người từng bị hắn ta lầm tưởng là yêu quái và chém chết, không thể tin nổi hét lên:

Ngươi… ngươi lại là Thần núi của núi Hi Dương?!

Ồ hố, thế là bại lộ hoàn toàn.

Quý Minh Hi bình thản chịu trận dưới hàng loạt ánh nhìn khác nhau từ mọi người, nhẹ nhàng sửa lại lỗi dùng từ của hắn ta:

“Là ‘từng là’. Hiện tại tôi chỉ là một giáo viên bình thường ở trường trung học Dao Khởi mà thôi.”

Anh lấy cuốn “Bách Yêu Thu Thập Sách” mà Giản Hoang đưa cho ra, quả nhiên trên đó đã hiện tên của Vô Diện, hơn nữa còn được đánh dấu màu xanh lam, điều này chứng tỏ y hiện đã là học sinh của trường trung học Dao Khởi.

Thiên Chế nghẹn họng, phun ra một ngụm máu.

Ngươi đem người về trường mình rồi còn bảo mình là người bình thường?!

Quyển Bách Yêu Thu Thập Sách thuộc về núi Dạ Hoa bỗng phát sáng, quyển sách xanh thẫm ấy hóa thành vô số tinh tú lấp lánh rồi tan biến trong không trung. 

Nó đã hoàn thành sứ mệnh của mình và cũng theo đúng “chương trình” do Thiên Đạo lập trình sẵn, tự động bị hủy bỏ.

Thiên Chế với thân thể gần như trong suốt loạng choạng bước được hai bước, cuối cùng vì cạn kiệt sức lực mà ngã quỵ xuống đất. 

Hắn ta ngửa mặt nhìn trời, lẩm bẩm: “Vì sao… lại lừa ta như vậy?”

Lừa hắn ta rằng mình là Chấp pháp giả có được nhiều sức mạnh nhất. 

Kết quả là… đến cả một “sản phẩm lỗi” bị gửi nhầm như Giản Hoang cũng mạnh hơn mình. 

Lừa hắn ta rằng diệt sạch yêu ma là chính nghĩa, mà cuối cùng lại dùng xong thì vứt

Lừa hắn ta rằng Thiên Đạo căm ghét sự ích kỷ của yêu quái và linh hồn, vậy mà đến cuối cùng, chỉ có một con chó điên cuồng vì yêumột con mãng xà chỉ biết nghĩ cho bản thân là vẫn sống sót.

“Có lẽ… toàn bộ mệnh lệnh săn giết yêu ngay từ đầu đã là một trò bịp bợm, lấy danh nghĩa chính nghĩa để che đậy sự ích kỷ của Ngài ấy.”

Thiên Chế quay đầu nhìn về phía Giản Hoang, ánh sáng trong mắt đã hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại tro tàn tuyệt vọng.

Dù vào giờ phút cuối cùng, hắn ta vẫn cố giữ lại chút tôn nghiêm:

“Ngươi đừng vội đắc ý… Ngày mai của ngươi… rồi cũng sẽ giống ta thôi.”

“Không giống đâu.” Giản Hoang lắc đầu.

“Vì nhà chúng tôi có Minh Hi, cậu ấy không thích tôi giết yêu, nên quyển sách của tôi vẫn còn rất nhiều tên chưa gạch đi.

Cậu ấy thậm chí còn lập cả một ngôi trường để đón nhận yêu quái và linh hồn vào học.

Sau này, sách của tôi chỉ có thể ngày càng… nhiều lên chứ không giảm đi.

Người trước mặt đã gần như trong suốt, suýt nữa không nhìn thấy được. Giản Hoang dứt khoát thu lại trường kiếm, ngồi xuống đối diện với hắn ta. 

Thân phận của hắn đặc biệt, có vài chuyện không tiện nói với người khác, dễ bị thiên lôi giáng xuống. Nhưng đối với một người cũng là Chấp pháp giả như Thiên Chế, thì chẳng còn kiêng kỵ gì nữa.

Hắn vừa nói đến hứng khởi, giờ lại tiếp tục câu chuyện dang dở ban nãy: “Thật ra trước đây tôi không hiểu nổi, tại sao cậu ấy không yên phận làm Thần Núi, lại mất công mất sức xây dựng cái trường học đó. Giờ nghĩ lại, tất cả đều là vì tôi.”

Thiên Chế: …Dù mình không biết toàn bộ câu chuyện, nhưng chắc chắn sự thật không hề như vậy.

Giản Hoang nói tiếp: “Trước đây lúc bị ném xuống đây, tôi cũng có chút oán hận. Tại sao các người đều được thả xuống tử tế, vừa chạm đất đã có thể rút kiếm, còn tôi thì bị thiên lôi đánh rơi xuống, không chỉ mất trí nhớ mà còn suýt chết. 

Giờ nghĩ lại, chắc cũng là an bài của số mệnh cả. Nếu không bị thương, mất trí nhớ, thì sao tôi có thể gặp được cậu ấy? Sao cậu ấy có thể đưa tôi về chứ?”

Thiên Chế ho sặc sụa, chỉ muốn ho ra máu rồi tan biến cho xong. Người ta sắp chết rồi mà còn phải nghe tên “não yêu” này kể chuyện tình ngày xưa! 

Mà nghe đến giờ, rõ ràng là hắn đơn phương thôi được không, quá mất mặt cho một Chấp pháp giả rồi!

 

Hết

Chương 198:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page