Danh sách chương

“Ta có thể để phủ động của ngươi xây ngay bên cạnh ta, để ngươi ngày ngày đêm đêm đều có thể nhìn ta mà ngủ. Đây là nhượng bộ lớn nhất mà ta có thể đưa ra.”

Vô Diện: ???

Tên này chắc đầu óc có vấn đề thật rồi.

Tuy y không có ngũ quan, nhưng những chiếc mặt nạ đeo trên mặt đám xương trắng xung quanh chính là ngũ quan của mình. Mà lúc này, toàn bộ mặt nạ đều đồng loạt lộ ra biểu cảm… cạn lời.

Thiên Chế vẫn chưa nhận ra điều đó, chỉ thấy đối phương không lên tiếng, liền cho rằng y không hài lòng với điều kiện mình đưa ra, liền cau mày nói: “Chỉ là một tiểu yêu quái mà tham lam đến thế! Tình cảm đâu phải muốn là có, phải từ từ vun đắp mới được.”

“Ai thèm vun đắp tình cảm với ngươi!”

Gần trăm bộ xương trắng xung quanh đồng loạt lên tiếng, trong giọng điệu là sự bực tức và ngán ngẩm không thể che giấu.

Vô Diện ngồi trên bục cao im lặng, còn đám xương trắng vây quanh Ngải Tả Tư thì khẽ khàng đưa tay ra hỏi: “Thần núi đại nhân, những tiểu yêu này đều là những sinh linh mà ngài đã từng hứa sẽ bảo vệ. Dù đã trôi qua ngàn năm, lời hứa đó… vẫn còn hiệu lực, đúng không?”

Ngải Tả Tư gật đầu. Anh ta biết rõ mình đã sai, vì thế sau khi bước vào nơi này luôn cố hết sức để hoàn thành tâm nguyện của các linh hồn. 

Tuy giờ năng lực có hạn, nhưng sẽ làm mọi cách để bù đắp lại lỗi lầm năm xưa.

“Buồn cười thật. Hắn giờ chỉ là chó săn của núi Hi Dương mà ngươi vẫn còn xem hắn là Thần Núi sao?” 

Thiên Chế chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Vô Diện, vươn tay định bắt lấy y, nhưng bị Giản Hoang vẫn luôn âm thầm đề phòng ngăn lại.

Cả hai đều là Chấp pháp giả, mà nơi này lại là khu vực lãnh giới hỗn loạn, ai cũng không chiếm được ưu thế rõ ràng. Nhưng Thiên Chế thì đã gần kiệt sức, còn Giản Hoang thì vẫn giữ lại nguồn sức mạnh khiến hắn ta e dè.

Không còn lựa chọn nào khác, Thiên Chế chỉ có thể dùng lời lẽ để dụ dỗ con yêu trước mặt: “Ta nhận thua, ta bằng lòng ký khế ước với ngươi, mọi điều kiện đều theo ý ngươi. Ngươi là yêu của núi Dạ Hoa, chỉ có thể tu luyện nhờ linh khí nơi đó. Hà tất phải rời khỏi đây để tìm đường chết?”

Yêu quái cũng có sự phân biệt lãnh thổ. Yêu sinh ra tại núi Dạ Hoa, chỉ có thể hấp thu linh khí nơi đó để tu luyện. 

Nếu đến núi Hi Dương, khi chưa được Thần Núi nơi đó thừa nhận, linh khí có thể hấp thu gần như bằng không, chẳng khác nào tu luyện bị đình trệ. 

Không những thế còn dễ bị kẻ thù tìm đến, tuổi thọ cũng chẳng thể kéo dài. Vì vậy, cho dù gặp phải muôn vàn khó khăn, phần lớn yêu quái cũng không rời khỏi vùng đất mình được sinh ra.

Một khi đã rời đi, thì cũng là mang theo quyết tâm sẽ chết, dù sao thì cái gọi là “Thần Núi” cũng là điều quá xa vời, có khi cả đời cũng chẳng gặp được một người.

Mặt nạ trên bộ xương hiện lên một thoáng do dự và hoang mang. Để giữ cho linh hồn của những kẻ đã chết không tan biến, y đã gần như cạn sạch yêu lực.

Nếu không được Thần Núi thừa nhận thì không thể tu luyện, yêu lực cạn kiệt thì cái chờ y phía trước chỉ có cái chết.

So với vậy, không bằng trở lại núi chính Dạ Hoa, ít ra ở đó còn linh khí dồi dào có thể giúp hắn hồi phục.

Thấy lời thuyết phục của mình đã có hiệu quả, Thiên Chế cũng ra sức hứa hẹn những điều tốt đẹp mà hắn ta có thể cho. 

Đã không màng vinh hoa phú quý, vậy thì điều duy nhất hắn ta có thể cho—chính là bản thân mình.

Mang theo chút nhục nhã, hắn ta nhắm mắt lại: “Ngươi không muốn vun đắp tình cảm cũng không sao, ta đã nghĩ rồi, đến cả Giản Hoang còn có thể động lòng với một con yêu, ta chắc cũng làm được. Chúng ta cứ sống chung trước đi, ta sẽ cố gắng đối xử với ngươi thật tốt.”

Vô Diện chết lặng.

Tên Chấp pháp giả này rốt cuộc là không hiểu tiếng yêu sao?

Tự luyến đến mức này thì đúng là có thể ép y đêm nay dọn nhà bỏ trốn ngay.

Vẻ do dự và rối rắm trên mặt nạ hoàn toàn tan biến. Y quay sang nói với Ngải Tả Tư: “Ngài giúp tôi giới thiệu đi, tôi cũng muốn về núi Hi Dương làm ‘chó săn’.”

Ngải Tả Tư: “…Tôi là giáo viên đứng đắn đó.”

Câu này nói ra lại nghe càng yếu ớt. Anh ta là giáo viên “đứng đắn” vậy mà mấy buổi học tử tế cũng chẳng dạy được bao nhiêu. 

Ngoài mấy buổi huấn luyện gần đây, thì hầu như là ba ngày đi tìm yêu, hai ngày đến lớp, đến cả bài kiểm tra cũng lừa hai thầy còn lại chấm giùm.

Anh ta cảm thấy chột dạ, tự kiểm điểm. Rồi quay sang nhìn Quý Minh Hi cầu cứu: “Thầy Quý…”

 

Hết

Chương 196:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page