Anh ta quay sang liếc thầy Giản Hoang của trường mình, thở dài một tiếng đầy thất vọng: “Người ta cưỡng ép tình cảm mà còn làm được đến mức này, thầy thì đến tỏ tình còn phải canh đúng thời điểm. Vậy thì thua rồi.”
Vô Diện thì không hề biết Ngải Tả Tư đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy ánh mắt ấy nhìn khiến sống lưng lạnh toát.
Giống y như đám khán giả dưới đài đang xem vở “kẻ lang bạt quay đầu về bến cũ”, vừa hóng chuyện, vừa thương tiếc.
Không hiểu vì sao, y lại cất lời giải thích: “Ta chỉ là một Hồn Sư lưu lạc theo đoàn hát đi khắp nơi, còn ngươi là Thiên Chế cao cao tại thượng của núi Dạ Hoa. Ta và ngươi xưa nay không hề quen biết, cớ sao ngươi lại vì ta mà thề độc như vậy?”
Có lẽ vì lâu năm theo đoàn hát, giọng nói của Vô Diện mang theo vài phần ngâm nga như hát, nói nửa chừng lại thôi, cứ như thể cố tình lấp lửng.
Thiên Chế cũng bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không đúng. Chẳng lẽ mấy hành động tốt bụng mình từng làm, lại bị tên tiểu yêu này hiểu nhầm là có ý gì đó sao?
Hắn ta tức giận quát: “Ngươi đang mơ giữa ban ngày à! Ta phát thề độc là vì cần ngươi giúp kéo dài mạng sống! Một yêu quái nho nhỏ như ngươi mà cũng dám vọng tưởng Thiên Chế tôn quý nơi cửu thiên?”
Vô Diện: …Tên này đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật sách, tức muốn chết.
Sự im lặng của Vô Diện càng khiến Thiên Chế nghi ngờ thêm.
Hắn ta cau mày, vung tay áo: “Ngươi dẹp ngay cái ý nghĩ đó đi. Với thân phận là Chấp pháp giả, ta tuyệt đối không thể động tâm với đám yêu, quỷ, người, những thứ phàm trần thấp kém.”
Giản Hoang đứng bên cạnh không ngờ rằng hóng chuyện cũng có thể vạ lây đến mình.
Vốn dĩ Quý Minh Hi đã có chút dè chừng với thân phận của hắn rồi, nếu bây giờ lại nghe mấy lời kia mà nghi ngờ tình cảm thì biết phải làm sao?
Hắn vội vàng nắm lấy tay Quý Minh Hi, giải thích gấp: “Là hành vi cá nhân thôi, đừng đánh đồng với cả nhóm. Tôi cũng là Chấp pháp giả đấy, nhưng tôi có thể rung động với yêu, cũng có thể rung động với người. Dù cậu có biến thành dáng vẻ gì đi nữa, tôi cũng vẫn sẽ rung động.”
“Woaaa~” – mọi người âm thầm phát ra tiếng cảm thán đầy hóng hớt trong lòng, nhưng là yêu quái thì chẳng ai dám xen vào cuộc khẩu chiến giữa các Chấp pháp giả.
Lỡ miệng một câu là mất mạng như chơi. Tuy vậy, ánh mắt họ nhìn Thiên Chế lại mang theo chút bất mãn âm thầm.
“Hắn ta chẳng giống mấy tên nam chính kiểu kiêu ngạo trong truyện ‘đuổi vợ đến nghĩa địa’ sao?” Quý Xa Xa hạ giọng thì thầm, định kiếm Ngải Tả Tư, người cũng mê hóng chuyện để tìm đồng minh.
Ngải Tả Tư cố kìm nén cơn thôi thúc muốn gật đầu lia lịa, gắng giữ biểu cảm bình thường nhất có thể, tránh để người khác nhìn ra anh ta đang mê mẩn hóng chuyện.
Dù sao đời trước anh ta cũng là một Thần Núi từng phạm sai lầm, chưa giải quyết xong mọi chuyện mà đã bắt đầu tám chuyện thì không hay lắm…
“Loại nam chính kiểu này chắc đem cả nghĩa địa thiêu cũng chưa chắc đủ.” Quý Xa Xa tiếp tục bình luận.
Ngải Tả Tư suýt nữa thì bật cười thành tiếng, đành quay đầu sang hướng khác để phân tâm.
Ai ngờ vừa liếc qua liền bắt gặp thầy Kỳ Dương Thiên, người bình thường lúc nào cũng nghiêm túc, đang gật đầu đồng tình đầy nghiêm túc.
Ngải Tả Tư: ???
Không ngờ thầy Kỳ mà cũng là người như vậy, còn rành cả truyện “đuổi vợ đến nghĩa địa” nữa chứ…
Mặc dù Quý Xa Xa đã hạ giọng đến mức thấp nhất, nhưng những người có mặt ở đây đâu phải phàm nhân, đám “thì thầm” này chẳng ai không nghe rõ rành mạch.
Sắc mặt Thiên Chế thoáng thay đổi. Hắn ta còn chưa tiêu hóa nổi chuyện Giản Hoang là một kẻ “lụy tình”, giờ lại bị ép trở thành nam chính trong một màn kịch ngôn tình máu chó.
Mà tại sao hắn ta lại là kẻ đi “đuổi vợ”? Rõ ràng là con tiểu yêu kia cứ mặt dày bám lấy mình mà!
Tư duy của hắn ta cũng bắt đầu lệch hướng, rõ ràng hai người họ chẳng có gì, trước đây còn chưa từng gặp mặt, vậy mà đầu óc lại không kìm được mà bắt đầu suy diễn theo đúng cái hướng mà tụi kia đang nói.
Nếu không phải Vô Diện có ý với hắn ta, thì sao lại từ chối những điều kiện hấp dẫn như thế?
Cảm giác bị thèm muốn đầy ghê tởm và chút đắc ý mơ hồ cùng trỗi dậy trong lòng hắn ta.
Vốn định mỉa mai đối phương một câu kiểu “cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga”, rồi vung tay áo bỏ đi, ai ngờ vừa xoay người thì bị một cơn ho đột ngột cắt ngang.
Máu tươi nở rộ trên bàn tay trong suốt tựa hoa mai đỏ, như thể số mệnh đang nhắc nhở hắn ta im miệng.
Hắn ta siết chặt tay, giấu máu trong lòng bàn tay, hừ lạnh một tiếng, nói với giọng điệu như ban ơn:
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
4 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
4 tháng