Cô ta bắt đầu giải thích năng lực của mình với thầy: Trên thế giới này, chỉ cần là sinh vật sống thì đều mang một con số, đó chính là ngày chết của họ. Và cô ta có thể nhìn thấy những con số ấy.
Bất kể là Giản Hoang với tuổi thọ gần như vô hạn, hay là con người có sinh mệnh hữu hạn, đều không thể thoát khỏi con số đó.
Khi sinh mệnh lụi tàn, con số sẽ biến mất. Thế nhưng khi đi khắp thị trấn này, cô ta lại không thấy bất kỳ con số nào trên đầu của những yêu quái nơi đây.
Lông mày Quý Minh Hi hơi cau lại: “Bọn họ trông không giống quỷ. Việc quỷ xuất hiện cần điều kiện cực kỳ khắt khe, mà trong thời đại linh khí cạn kiệt như hiện nay, càng không thể có hàng loạt quỷ ra đời. Hẳn là có thứ gì đó đang điều khiển phía sau.”
Giải thích như vậy cũng hợp lý với biểu hiện bất thường trên gương mặt những người đó.
Giản Hoang nói: “Mắt thấy chưa chắc là thật. Cậu thử lấy nhánh cây nhân quả ra xem sao. Ngoài việc tạo ảo cảnh, nó còn có thể nhìn thấu chân tướng.”
Từ xa bỗng truyền đến tiếng trống chiêng rộn ràng, hóa ra sân khấu bắt đầu rồi.
Toàn bộ thị trấn đều đổ dồn về đó. Bên dưới sân khấu bày sẵn vô số ghế, nhưng chẳng ai ngồi cả.
Họ chỉ đứng vây quanh Ngải Tả Tư, trông chẳng khác nào những tín đồ cuồng tín đang sùng bái Thần Núi.
“Chỉ sợ Ngải Tả Tư đang gặp nguy hiểm, chúng ta mau qua đó xem sao.” Quý Minh Hi nói xong liền đi nhanh về phía sân khấu, dọc đường cũng lướt qua không ít người trong thị trấn, nhưng tất cả đều phớt lờ anh, cứ thế lao thẳng về phía Ngải Tả Tư.
Hiện trường còn hỗn loạn hơn họ tưởng. Tất cả yêu quái đều chen chúc quanh Ngải Tả Tư, khiến y phục vốn nghiêm chỉnh của anh ta bị xô lệch tơi bời.
Vậy mà anh ta, với tính cách của Tư Dạ vẫn còn trong người lại không nói một lời, chỉ im lặng để mặc họ chen lấn xung quanh.
“Sao không đẩy đám yêu kia ra? Cậu ấy bị trúng tà rồi à? Nhưng nhìn cũng đâu giống.” Hạc Tri Thư đứng từ xa nhìn tới, hoàn toàn không có ý định ra tay giúp đỡ.
Lộc Nghênh Xuân chăm chú nhìn thiếu niên mặc cẩm y trên sân khấu, lạnh nhạt nói: “Người trúng tà… e là không phải cậu ấy.”
Ánh mắt lũ yêu quanh đó sáng rực đầy si mê, thi nhau đưa tay kéo lấy Ngải Tả Tư, trông chẳng khác gì lũ xác sống trong ngày tận thế, nhiệt tình đến mức khiến người ta rùng mình.
“Đại nhân Tư Dạ, đây là món ăn chúng tôi chuẩn bị rất công phu, ngài nếm thử xem.”
“Được.” Ngải Tả Tư gắp một đũa thức ăn.
“Thần núi đại nhân, đây là rượu do tôi tự ủ, mời ngài dùng thử.”
“Được.”
Trước mặt là cả bàn thức ăn phong phú, nhưng họ lại không ngửi thấy bất kỳ mùi vị gì.
Ngay khi Ngải Tả Tư sắp đưa món ăn vào miệng, Quý Minh Hi lập tức lấy nhánh cây nhân quả từ trong thức hải ra.
Một luồng ánh sáng dịu nhẹ lan xuống, cảnh tượng trước mắt ngay lập tức thay đổi hoàn toàn.
Những ngôi nhà hình thù cổ tích từng rực rỡ giờ đã sụp đổ, những dải lụa nhiều màu trước cửa đã bị thời gian phủ bụi xám xịt, lụa đỏ phai màu, còn trước mặt Ngải Tả Tư, đống thức ăn đã sớm thối rữa, mốc meo, cái gọi là rượu ngon thì chỉ còn là một vũng chất lỏng dơ bẩn.
Đám yêu vây quanh cậu đã sớm hóa thành một đống xương trắng hếu.
Ở vị trí trái tim của từng bộ hài cốt lấp ló một ánh sáng lam nhạt trong suốt, còn trên mặt chúng đều đeo mặt nạ với nụ cười giống hệt nhau.
Trên mỗi chiếc mặt nạ là một sợi dây nhỏ, tất cả đều kéo dài về phía sân khấu.
Nụ cười cứng ngắc của những bộ xương trắng bắt đầu nứt vỡ, lộ ra vài biểu cảm khác nhau.
Dù là một yêu quái lâu năm như Hạc Tri Thư cũng bị sự biến đổi đột ngột này dọa cho giật mình.
Thế nhưng Ngải Tả Tư lại không hề chau mày, vẫn bình thản gắp món ăn đã thối rữa, mốc meo đưa lên miệng.
Bộ xương thỏ yêu trước mặt Ngải Tả Tư dùng lực hất đũa của anh ta xuống đất, âm thanh phát ra hoàn toàn khác hẳn vẻ rụt rè trước đó: “Ngay từ đầu, ngài đã biết rồi đúng không?”
Vì thế nên anh ta mới không hề tỏ vẻ ngạc nhiên.
Ngải Tả Tư gật đầu: “Lúc ở trên xe, ta đã thấy qua cảnh tượng nơi này.”
Nói xong, anh ta lại nhấc ly rượu lên, định uống cạn chất lỏng đục ngầu trong đó, nhưng một bộ xương khác lại đánh văng chiếc ly khỏi tay.
Chiếc ly rơi xuống sàn vỡ vụn, thứ chất lỏng đục ngầu bên trong loang ra thấm ướt mặt đất.
“Nếu đã biết rồi, tại sao còn muốn ăn?”
Ngải Tả Tư đáp: “Vì đây là tấm lòng của các ngươi… Là ta thất hứa trước.”
Anh ta khẽ thở dài, những bộ xương xung quanh cũng rơi vào trầm mặc.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng