Danh sách chương

Ánh mắt hắn vô cùng nghiêm túc. Là một dị thú có thể xuyên qua không gian, ký ức của Giản Hoang vốn đã hỗn loạn, rơi rớt khắp các tuyến nhân quả. 

Nhưng trong ảo cảnh vừa rồi, hắn đã lấy lại được một phần trí nhớ, cũng cảm nhận rõ nỗi đau xé ruột xé gan khi Quý Minh Hi chết đi.

Là một yêu quái từng không hiểu tình cảm, vậy mà điều duy nhất hắn tiếc nuối… lại là chưa kịp để Quý Minh Hi biết được tình cảm của mình.

Nghĩ đi nghĩ lại, thật nực cười.

Quý Minh Hi vẫn chưa ổn định lại cảm xúc, lắp ba lắp bắp nói: “Hay là… để lúc khác, tìm thời gian thích hợp…”

“Với một địa điểm phù hợp, để tôi tỏ tình lại với cậu.” Giản Hoang mỉm cười, ánh mắt giãn ra. Hắn biết Quý Minh Hi đã ngầm chấp nhận, bởi nếu thực sự ghét mình, người trước mặt đã từ chối thẳng thừng rồi.

“Thế nào, địa điểm phù hợp là nơi không có Xa Xa hả?” Quý Xa Xa chui ra từ dưới đất, giọng hơi hờn dỗi.

Thấy thị trấn phía trên vui vẻ như thế, bọn họ sợ thầy giáo bị bỏ lại một mình sẽ buồn, nên đặc biệt quay lại dẫn đường. 

Ai ngờ đâu, hai người này lại nhân cơ hội “vắng người” lén lút tình tứ sau lưng họ.

Bách Hiểu Sinh cũng đứng bên tức giận chỉ trỏ: “Tỏ tình, nắm tay thì có gì mà không thể công khai? Sao lại phải trốn tụi này? Dù là cây nghìn năm nở hoa, cũng không thể quên con của mình chứ!”

Các thầy cô và học sinh khác hoàn toàn choáng váng: “Hai người… thậm chí đã có con với nhau rồi?!”

Quý Minh Hi: … Chết rồi, giờ phải giải thích thế nào mới không làm Bách Hiểu Sinh tổn thương mà vẫn đính chính được tin đồn sinh con này đây?

Giản Hoang thì lại vô cùng đắc ý: “Đúng vậy, bọn tôi có một đứa con.”

Quý Xa Xa chống nạnh, tuyên bố đầy khí thế: “Đúng thế, chính là em, đứa con của thầy đấy!”

Bách Hiểu Sinh: ??? 

Chưa từng thấy ai mặt dày đến mức này để giành sủng ái cả!

Phía này vẫn như thường lệ cãi qua cãi lại, ầm ĩ rộn ràng. Nhưng ở phía bên kia, lại không dễ chịu như vậy.

Trong căn phòng ở góc tây bắc, Hóa Tê Nguyên đang không ngừng đi qua đi lại, sau khi lại lần nữa nhìn đồng hồ, ông ta không kìm được mà lên tiếng: “Đại nhân Chấp pháp giả, có phải đến giờ rồi không?”

Thiên Chế ho khan hai tiếng, cau mày: “Ngươi đang nghi ngờ năng lực của ta đấy à?”

“Không dám.” Hóa Tê Nguyên lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu mấy cái thật mạnh, dù trán đỏ bừng cũng không dám ngừng lại.

Thiên Chế nói: “Dù là nỗi sợ và chán ghét với yêu quái, hay là nỗi phẫn nộ do ký ức quá khứ gây ra, quả nhân quả đều sẽ ghi nhận được. Nếu vào quá sớm, khiến ảo cảnh vỡ nát, mọi bố trí đều uổng phí. Ngươi có thể đợi được, nhưng ta thì không.”

“Nhưng Tư Dạ tính tình lạnh lùng tàn nhẫn, biết đâu mấy ảo cảnh đó chẳng khơi gợi nổi chút cảm xúc nào của hắn thì sao?”

“Đừng đem pháp khí của ta ra so với mấy loại ảo cảnh tầm thường khác.” Thiên Chế cười lạnh một tiếng, triệu hồi nhánh cây nhân quả. Mỗi nhánh đan xen tỏa ra sức mạnh khiến người ta không thể kháng cự nổi.

Mồ hôi lạnh nhỏ xuống từ trán Hóa Tê Nguyên. Dù chưa bước vào ảo cảnh, ông ta đã có cảm giác như bị một thứ lực lượng nặng nề đè lên, khó mà thở nổi.

Không dám tưởng tượng nếu thật sự bước vào trong, sẽ là cảm giác kinh khủng đến mức nào.

Ông ta quỳ rạp trên đất không dám nhúc nhích, thầm rủa mình không biết lượng sức, lại đi chọc giận một kẻ điên đang hấp hối.

Giữa không trung, một làn gió nhẹ mát lành bất ngờ thổi qua, Hóa Tê Nguyên cảm thấy áp lực từ nhánh nhân quả trên người mình dường như giảm đi một chút. Hắn ta còn chưa kịp mừng thầm, thì đối diện đã truyền đến tiếng chửi rủa tức tối:

“Pháp khí của ta! Tại sao nhánh nhân quả trên chín tầng trời… lại bị phá vỡ?!”

Hắn ta ngẩng đầu lên, chỉ thấy cành cây đỏ rực lúc nãy giờ đã chuyển sang màu xám xịt, bị Thiên Chế nhẹ nhàng bóp một cái liền vỡ vụn thành mấy đoạn.

Quý Minh Hi bị đám học sinh làm ồn đến mức có chút ngượng ngùng, vội vã đi theo cả nhóm tiến vào thị trấn nhỏ. 

Khoảnh khắc bước qua kết giới, anh còn tưởng mình xuyên tới thế giới khác.

Bên trong, những ngôi nhà đủ hình dạng khác nhau nhưng đều rất đáng yêu, giống như thị trấn cổ tích chỉ xuất hiện trong công viên giải trí. 

Người qua lại phần lớn đều có tai và đuôi, khi thấy họ đến thì nhiệt tình vẫy tay chào đón.

Thị trấn yêu quái náo nhiệt hẳn lên, trước cửa mỗi nhà đều treo dải vải nhiều màu sắc, ở giữa quảng trường có một sân khấu lớn, xung quanh bày biện bàn ghế và đồ ăn. 

Tuy không phải kiểu tinh xảo, xa hoa, nhưng có thể nhìn ra sự chăm chút và thành ý của bọn họ.

 

Hết

Chương 191:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page