Và lý do khiến ông trải qua biết bao kiếp vẫn không ngừng tìm kiếm yêu quái, chính là vì muốn tìm lại nhóm tiểu yêu mà năm xưa ông từng cưu mang.
Ảo cảnh kết thúc tại đây. Mọi người quay trở lại căn phòng nghỉ đơn sơ, Ngải Tả Tư môi tái nhợt, trong mắt là nỗi u buồn không thể nói thành lời.
Đám yêu im lặng đứng yên tại chỗ rất lâu không ai dám mở miệng.
Lượng thông tin của chuyến đi lần này quá lớn, thầy Quý ở thế giới song song thì đã chết, thầy Giản thì… tỏ tình với thầy Quý, còn kiếp trước của thầy Ngải thì bi thảm đến mức họ thậm chí hy vọng tất cả những điều kia chỉ là ảo tưởng.
Nếu không thì, dù là thế giới song song thôi, cũng đủ khiến lòng người khó chịu.
Không biết là ai mở lời trước: “Vừa rồi… là thầy Ngải trong thế giới song song à?”
“Không phải.” Giản Hoang bước vào gian trong của phòng nghỉ, cẩn thận sắp xếp gì đó bên trong.
Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, họ lại nghe thấy Giản Hoang nói tiếp: “Đó là… kiếp trước của cậu ấy.”
Vị Thần Núi Tư Dạ từng bị Hóa Thập Phái lừa dối, chính là Ngải Tả Tư của hiện tại.
Hắn từ bên trong bước ra, cầm theo một nhánh cây, nói:
“Trên chín tầng trời có một gốc cây tên là Cây Nhân Quả, rễ nhánh của nó xuyên suốt vạn giới, ghi lại mọi nhân quả từng xảy ra trong thế giới này. Nhân khác nhau sẽ tạo nên quả khác nhau, còn nhánh cây này, chính là một phần của nó.”
Đầu cành của nhánh cây ấy đã bị chặt sạch, chỉ còn lại một thân chính, hóa thành từng đốm sáng li ti bay về phía Ngải Tả Tư.
Giản Hoang tiếp tục nói: “Những gì chúng ta thấy trước đó là kết quả của việc thầy Quý chuyển đến một ngôi trường khác. Còn nơi tôi rạch vết nứt đưa mọi người đến sau đó, chính là tuyến nhân quả của hiện tại. Có vẻ như có kẻ đang cố dùng nỗi đau để đánh thức ký ức của cậu ấy.”
Khi hắn nói xong, Ngải Tả Tư cũng vừa từ cơn đau hồi phục lại, có vẻ đã nhớ ra tất cả ký ức tiền kiếp.
Cả nhóm nhìn anh ta đầy lo lắng, lời an ủi cũng đã chuẩn bị sẵn. Trong phim thường diễn là, có người vừa lấy lại ký ức tiền kiếp sẽ vì không chịu nổi thực tại mà phát điên, họ lo thầy Ngải cũng sẽ thành ra như vậy. Nhưng họ cũng không muốn thầy biến thành kiểu người cao ngạo như Thần Núi Tư Dạ đã từng.
Ngải Tả Tư xoa xoa mặt, mở miệng nói: “Ờm…”
Mọi người lập tức dựng tai lên chờ đợi câu nói tiếp theo.
Ngải Tả Tư quay sang hỏi Quý Minh Hi: “Hồi nãy tôi không nghe kịp… rốt cuộc hai người là thế nào rồi? Ở bên nhau chưa? Ai là người tỏ tình trước vậy?”
Quý Minh Hi: ????
Câu đầu tiên sau khi anh ta khôi phục ký ức tiền kiếp… lại là hỏi nốt cái tin hóng hớt còn dang dở khi nãy á???
Ngải Tả Tư mặt dày nói: “Tôi chỉ đang quan tâm đồng nghiệp thôi mà.”
Đám học trò bên cạnh gật đầu phụ họa: “Bọn em là đang quan tâm thầy giáo!”
Quý Minh Hi: …
Tôi thấy rõ ràng là mấy người quan tâm chuyện yêu đương của tôi thì có!
Nhưng anh vẫn kiên nhẫn trả lời mọi câu hỏi: “Tôi và Giản Hoang chỉ là bạn, chưa có gì cả, chưa ai tỏ tình, chắc là có chuyện gì đó xảy ra trong thế giới song song thôi. Dù sao ở thế giới này thì… chuyện đó không thể xảy ra đâu.”
Ở bên nhau ăn cùng ngủ cùng cả nghìn năm, nếu có gì xảy ra thì sớm đã xảy ra rồi.
“Ồ…” Cả căn phòng vang lên một tiếng thất vọng đồng thanh.
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người vô thức chuyển sang nhìn Giản Hoang. Chỉ thấy hắn đang bóp trán, trông như vừa tiếp nhận một lượng lớn thông tin.
Đến cả lời trêu chọc của họ hắn cũng không đáp lại, quanh thân lại bắt đầu tỏa ra sát khí lạnh lẽo, có vài phần giống với Giản Hoang trong ảo cảnh mà họ vừa chứng kiến trước đó.
Những lời trêu chọc vừa đến miệng lại bị nuốt trở vào — suýt thì quên mất, người trước mặt họ là một Chấp pháp giả, chỉ cần một nhát là có thể tiễn cả bọn lên đường.
Tình yêu tình báo gì đó… sao có thể xảy ra với một người như hắn được chứ.
“Nhìn là biết rồi, thật sự… rất khó xảy ra.”
Quý Minh Hi cười khẽ: “Đúng không? Vậy thì buổi tám chuyện hôm nay xin được kết thúc tại đây…”
“Sao lại không thể chứ?” Giản Hoang bất ngờ mở miệng. Anh ta mím môi, trong ánh mắt có chút do dự, vành tai cũng hơi ửng đỏ. Nếu không đứng gần như Quý Minh Hi thì e là chẳng ai phát hiện ra.
“Ồ~” Một tràng hò reo lại vang lên.
Chỉ cần họ còn chưa chết, thì cuộc bát quái này nhất định phải đào sâu đến cùng!
Giản Hoang nhắm mắt lại, áp chế màu đỏ bất thường nơi đáy mắt, rồi quay sang nói với Quý Minh Hi: “Những lời đó… lẽ ra nên do tôi tự chọn một thời điểm thích hợp, trong một hoàn cảnh thích hợp, tự mình nói với cậu, chứ không phải để bị ai đó cướp lời lộn xộn như thế.”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng