Nhìn thấy người ngoài rời đi, kẻ cầm la bàn của Yêu Hương Đường điều khiển Quỷ Xa chơi đùa vài vòng, cười hả hê: “Pháp thuật khống chế yêu này thật sự có tác dụng, Quỷ Xa mạnh đến thế mà cũng bị chúng ta điều khiển ngoan ngoãn như cún con. Chuyến này quay về, chắc chắn sẽ được đại nhân ban thưởng.”
Người kia lắc đầu: “Khó đấy. Dạo trước chẳng phải có một thầy giáo mới lén lút vào phòng thí nghiệm sao? Không biết làm gì khiến đại nhân nổi giận, nghe nói gần đây đại nhân cứ giày vò thầy giáo đó mãi. Hình như… đã làm người ta biến mất rồi. Giờ đang tìm cách che giấu sự thật kìa.”
Bỗng nhiên trên trời mây đen tụ lại, sấm chớp đùng đoàng rạch ngang bầu trời, ánh chớp chiếu sáng cả chân trời, nhưng không hề có mưa — chỉ có tiếng sấm dội về từng đợt.
Một khe nứt xé rách không gian, Giản Hoang mang theo sát khí nặng nề bước ra từ bên trong. Cả giọng nói cũng sắc như lưỡi dao dính máu, khiến người nghe lạnh cả sống lưng.
“Ngươi vừa nói… con rắn chết tiệt kia đã làm ai biến mất?”
Giọt sét rơi xuống, đập vào mặt đất nổ tung, đá văng khắp nơi, có mảnh đá cắt ngang mặt hai người Yêu Hương Đường, đau đến tận xương, như có cả sức mạnh của lôi điện đâm vào huyết nhục của họ.
Cả hai mắt trợn trắng, ngã gục tại chỗ.
Trong mắt Giản Hoang là một màu mực đặc quánh cuộn trào — điềm báo của việc nhập ma.
Hắn hoàn toàn quên mất thiên đạo có quy tắc cấm làm hại người, dùng vũ lực đánh những kẻ dưới đất tỉnh lại.
Lôi điện quấn quanh thân hắn, để lại vết thương sâu thấy cả xương, vậy mà hắn không hề nhíu mày một cái.
Ngay cả tia sét rơi vãi cũng đủ thiêu cháy da thịt con người. Những kẻ kia chịu không nổi đau đớn, quỳ sụp xuống đất van xin:
“Tha cho chúng tôi đi… vị đại nhân kia… không, con rắn chết tiệt đó giết là một thầy giáo mới đến… hình như tên là… là tên có chữ Minh gì đó…”
Vừa nói dứt lời, Giản Hoang rút kiếm bên hông, chém một nhát, đoạn tuyệt tiên duyên của bọn họ — từ nay về sau, cả đời này họ vĩnh viễn không thể cảm ứng được với thế giới bên kia nữa.
Sét giáng xuống. Hắn nghiêng người né, để lôi điện đánh thẳng vào hai kẻ của Yêu Hương Đường.
Tiếng gào thét thảm thiết vang lên, nhưng hắn không hề ngoảnh đầu lại, hắn không thể tự tay giết người, nhưng lôi điện thì có thể thay mình làm điều đó.
Thiên đạo này vốn dĩ chẳng công bằng.
Thanh kiếm thứ hai lại chém xuống, không chút do dự, chém thẳng vào Quỷ Xa. Hắc khí tản theo gió, chỉ để lại pho tượng hương đồng đã bị mưa gió bào mòn theo năm tháng.
Từ xa mơ hồ có thể thấy ngôi miếu Thần Núi đã sụp đổ. Giản Hoang điều khiển tượng hương đồng bay về phía miếu, rơi vào giữa những bức tường đổ nát.
Trên căn nhà gỗ tồi tàn của người trông miếu, tấm vải trắng của người đã khuất vẫn còn treo. Những ký ức thuộc về Thần Núi Hi Dương — đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Giản Hoang đứng yên tại chỗ rất lâu, cảm giác lạnh lẽo không thuộc về thế gian trên người hắn càng lúc càng rõ rệt. Hắn đang kháng cự thế giới này, thậm chí… muốn trả thù nó.
Hắn vung kiếm rạch một đường trong hư không, lập tức hiện ra một vết nứt màu đen.
Vết thương trên người vẫn đang rỉ máu, trong lớp thịt rách nát còn ẩn hiện ánh chớp lôi điện.
Quý Minh Hi nhìn mà thấy xót lòng, không kìm được mà kích hoạt sức mạnh trị liệu, dẫn sinh khí xung quanh đến chỗ vết thương.
Thế nhưng, ảo cảnh vẫn là ảo cảnh — mọi nỗ lực của anh đều vô ích. Thế nhưng kỳ lạ là, Giản Hoang trong ảo cảnh dường như cảm nhận được dòng năng lượng ấy, quay đầu lại nhìn sang, ánh mắt chuẩn xác khóa chặt vào Quý Minh Hi.
“Thương đồng không sao, tôi chỉ chém đi sức mạnh không thuộc về cô ấy thôi. Chỉ là miếu của cậu cũng đổ rồi, sau này cô ấy muốn hóa hình chỉ sợ sẽ rất khó khăn.”
Quý Minh Hi có cảm giác như Giản Hoang trong ảo cảnh đang nói chuyện với mình. Điều đó rõ ràng không thể, nhưng anh vẫn khẽ gật đầu.
“Minh Hi, tôi thích cậu. Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, khi xưa tôi nên nhốt cậu trong động phủ rồi. Cậu có trách hay có hận cũng được, ít nhất như thế, chúng ta vẫn có thể gặp nhau mỗi ngày. Nếu cậu chán rồi, tôi có thể hóa thành Tiểu Hắc để cậu vui đùa, như lúc chúng ta mới quen nhau… chỉ có hai ta.”
Xung quanh vang lên tiếng hít khí lạnh. Mọi ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về phía thầy Giản Hoang. Hình như… họ vừa phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa.
Ngay cả Bách Hiểu Sinh cũng không nhịn được thốt lên: “Thế giới song song này của thầy… biết nói luôn cơ đấy!”
Quý Minh Hi thì sững người đứng tại chỗ. Rõ ràng biết đây chỉ là ảo cảnh, nhưng ánh mắt đầy chân tình kia khiến anh có cảm giác như thật sự đang được tỏ tình.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng