Danh sách chương

Không màng giữ thể diện thầy giáo, anh ta trốn hẳn ra sau lưng Quý Minh Hi, nhất quyết không chịu bị người giấy trói vào cái quan tài đầy máu mủ kia.

“Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tốt nhất chúng ta đừng hành động riêng lẻ,” Quý Minh Hi dặn dò:

“Vật này có thể cách ly mùi và chất lỏng, cứ xem như đống máu kia không tồn tại là được rồi.”

Anh lấy ra linh hồn cây hoè cổ, ánh sáng lục nhạt từ nó lan toả bao phủ lấy cả bọn, mùi hôi tanh ghê tởm lập tức tan biến, thay vào đó là hương thơm nhè nhẹ của lá cây.

Không còn mùi, Ngải Tả Tư cũng miễn cưỡng chấp nhận được. Anh ta thuận theo lực đẩy của người giấy, trèo lên cỗ xe quan tài. 

Quả nhiên, không còn cảm giác nhớp nháp khó chịu. Nhưng chưa kịp thở phào, anh ta đã đối mặt với con mắt lơ lửng bên trong quan tài.

“Aaaaaaaa!” Tiếng hét nghẹn trong cổ họng, nhưng trên không vẫn vọng lại tiếng rú chói tai, chắc chắn là phiên bản anh ta ở thế giới song song cũng bị dọa sợ không ít.

“Thầy Ngải nhát quá đi.” Quý Xa Xa nằm bò trên mép quan tài, không chút thương tiếc mà bật cười chế nhạo.

Ngải Tả Tư tức đến phát điên, tiện tay túm lấy Quý Xa Xa kéo xuống cùng cho bõ tức.

Quý Xa Xa lại túm luôn Bách Hiểu Sinh đang ngơ ngác kéo theo, Bách Hiểu Sinh theo phản xạ nắm lấy Quý Nhất đứng gần đó — thế là chiếc quan tài chật ních thêm ba yêu quái, chen chúc đến mức không còn chỗ xoay người.

“Quý! Xa! Xa!”

Bị lôi tuột xuống vũng máu tanh tưởi, Bách Hiểu Sinh giận đến mức chỉ muốn đấm Quý Xa Xa một trận. 

Nhưng cái chỗ chết tiệt này chật đến mức không duỗi nổi tay, cậu giãy dụa vài cái là hết sức, cuối cùng đành nằm yên không động đậy, bực bội nói: “Cậu không thể biến to thêm chút sao? Đến thầy Quý cũng không ngồi lọt được rồi kìa.”

Quý Xa Xa cũng bị chen đến một góc, đáng thương nói: “Tôi thì có thể biến được đấy, nhưng cái quan tài này là của Quỷ Xa mà. Hay là để thầy Ngải hỏi thử cô ấy đi.”

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Ngải Tả Tư, người duy nhất trong bọn có thể tương tác được với ảo cảnh.

Ngải Tả Tư: “Thầy … thầy hơi sợ cô ta giết thầy tại chỗ, có thể nghĩ cách nào khác không…”

Thấy ba đứa nhóc chuẩn bị bò ra khỏi quan tài, anh ta cuống cuồng giữ lại: “Thầy hỏi! Thầy hỏi! Đừng bỏ thầy lại trong này một mình!”

Ba người đang leo ra khỏi quan tài: …

Thực ra họ chỉ định ra ngoài trước rồi mới tính tiếp, vì trong này chật quá mà.

Nhưng mà… nhìn thấy thầy Ngải sợ đến vậy, thôi thì lại ngồi xuống cho yên lòng vậy.

Cả đám ôm đầu gối co ro lại thành một đống, lắng nghe thầy Ngải vừa run vừa lắp bắp hỏi con Quỷ Xa trông đáng sợ kia: “Ờm… cái đó… có thể nới rộng không gian trong này chút được không? Hình như hơi chật…”

“Chật à?” Quỷ Xa tựa bên mép quan tài, cười lạnh lẽo: “Chật mới đúng chứ. Không chật sao ép các người thành thịt băm được? Cái quan tài này của ta trống trơn đáng thương như vậy, phải nhét đầy mới ấm chứ. À, hay là rút luôn cả không khí đi nhỉ, nghe nói như vậy mới giữ được thịt tươi lâu hơn.”

Nghe thôi đã thấy đáng sợ muốn chết!

Ngải Tả Tư lặng lẽ liếc sang Quý Xa Xa đang co rúm lại trong góc, tuy nói Quỷ Xa của thế giới song song là vì ăn phải thịt bất tử nên mới trở thành thế này, nhưng về bản chất thì hai kẻ này vốn là cùng một yêu.

Quý Xa Xa đang cố gắng giấu mình, thậm chí còn trốn ra phía sau Bách Hiểu Sinh. 

Không dám khẳng định điều gì khác, nhưng chuyện thu hẹp không gian và rút cạn không khí là hai chiêu mà cô bé từng thật sự dùng rồi. 

Dù khi đó là vì bị con rắn đen trong hương dẫn ma kích phát hung tính, nhưng cô bé cũng đã làm thật với thầy Quý. Giờ chỉ mong thầy ấy đừng nhìn thấy cảnh này mà nhớ ra, rồi nổi hứng phạt mình.

Bách Hiểu Sinh lập tức nằm sấp xuống, nhất quyết không làm bia đỡ đạn cho Quý Xa Xa.

Quý Xa Xa mất chỗ trốn, liền lập tức giẫm lên người Bách Hiểu Sinh bò ra ngoài quan tài, vừa bò vừa la lớn: “Ảo cảnh là ảo cảnh, không được tính cho bản thể! Đừng có bắt tôi làm bài kiểm tra thêm!”

Bách Hiểu Sinh bị dẫm đến mức muốn phun máu, nghiến răng giơ tay quơ bừa, tóm trúng vạt áo Quý Xa Xa.

Chiếc quan tài đang thu nhỏ lại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Quý Nhất, đang núp trong góc, thấy không ai chú ý liền lén lút leo ra ngoài. 

Vừa bước ra được nửa người, thì đúng lúc Bách Hiểu Sinh kéo Quý Xa Xa ngã xuống, “rầm” một cái va mạnh xuống đất khiến cả quan tài chao đảo, Quý Nhất đứng không vững cũng trượt chân ngã nhào theo.

Âm thanh “cót két, cót két” vang lên, cùng lúc đó là tiếng hít khí lạnh của mọi người. Họ còn chưa kịp phản ứng thì đã cùng chiếc quan tài rơi thẳng xuống đất.

 

Hết

Chương 184:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page