Danh sách chương

Ngải Tả Tư cũng đang đi quanh đống mộ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc năm nào. 

Anh ta cau mày nói: “Cho đến trước khi Quỷ Xa xuất hiện, tất cả vẫn y như cảnh hôm đó. Tuy tôi không hiểu rõ nguyên lý vận hành của ảo cảnh, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng, nếu hôm đó không gặp thầy Quý, mọi chuyện hẳn sẽ phát triển đúng như thế này.”

Lý Thu Thu nhìn mộ phần của ông nội dưới đất, mắt hoe đỏ. Khoảng thời gian ở trường quá vui vẻ, đến mức cô ta gần như quên mất rằng ông đã từng chết. 

Cô ta nắm chặt vạt áo ông nội, lặng lẽ lau khóe mắt.

Lý Nhị Cẩu âu yếm xoa đầu cháu gái, cũng nói: “Thầy Quý nói đúng. Nếu là tái hiện cảnh cũ, thì cái mộ này lẽ ra đã trống rồi, vì tôi bò ra từ lâu lắm rồi.”

Liên quan đến sự kỳ dị của ảo cảnh, Quý Xa Xa cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Cô bé cắn ngón tay cái, phân tích hành vi của mình: “Thường ngày tôi rất thích lén vào bếp của người trông miếu để ăn vụng. Mấy hôm đó vốn cũng định đi, nhưng phát hiện ông ấy còn sống, nên không dám. Nếu lúc ấy ông ấy không quay lại, tôi nhất định đã vào bếp ăn luôn miếng thịt bất tử đó rồi.”

Trong thế giới này, Lý Nhị Cẩu không sống lại, Quỷ Xa vì tham ăn mà bị dụ vào bếp ăn thịt bất tử, sau đó bị hương dẫn ma kích thích sự hung bạo trong lòng, bắt đầu tấn công Ngải Tả Tư đang lên núi tìm yêu. 

Tất cả mọi thứ, trùng hợp đến mức giống như có người sắp đặt từ trước, ngoại trừ duy nhất một điều ngoài dự tính: Quý Minh Hi.

Lộc Nghênh Xuân lắc đầu nói: “Trên đời không thể nào có loại pháp khí như vậy. Dù là vào thời đại chư thần cũng chưa từng nghe nói đến pháp khí ảo cảnh có thể tách rời khỏi thực tại mà tiên đoán được không gian khác.”

Nó đã sống hơn vạn năm, từng là thần lộc bản mệnh của Thần Núi Xuân Sinh, từng thấy vô số pháp khí. 

Từ sau khi chư thần diệt vong, linh khí suy kiệt, những pháp khí mà hậu nhân chế tạo ra càng yếu kém, không bằng thời thượng cổ. 

Nên nếu nó nói không có, thì tức là thật sự không tồn tại.

“Cứ đi tiếp thử xem đã, đứng yên một chỗ cũng chẳng nghĩ ra gì đâu.” Quý Minh Hi đề nghị. 

Mọi người đều gật đầu, chỉ có mỗi Giản Hoang là một mình đứng lặng trong bóng tối phía xa, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Ngải Tả Tư bị lũ trẻ đẩy về phía người giấy, Quý Minh Hi lùi lại một bước, hỏi Giản Hoang: “Anh nghĩ ra gì rồi à?”

Giản Hoang nhắm mắt lại, trong không gian hư vô xuất hiện một gốc đại thụ sừng sững. 

Trên cành cây treo đầy những sợi dây trong suốt, đong đưa giữa không khí, biến đổi không ngừng. 

Đáp án của ảo cảnh dường như sắp hiện ra, nhưng hắn lại không nhớ nổi đó là gì, cũng không gọi được tên, càng không biết tác dụng ra sao.

Hắn khẽ lắc đầu. Những ký ức thiếu sót của hắn, cuối cùng vẫn chẳng giúp được gì.

Quý Minh Hi biết ký ức của Giản Hoang có lỗ hổng. 

Lần đầu họ gặp nhau, Giản Hoang chỉ nói rằng mình đến từ một nơi hoang vu, mang theo sứ mệnh mà giáng thế xuống nhân gian. 

Ngoài điều đó ra, hắn không nhớ được gì cả. Cái tên “Giản Hoang” cũng là do hắn tự đặt cho mình, ý rằng “đến từ nơi hoang tàn đơn sơ”.

Quý Minh Hi kéo hắn cùng tiến về phía đội, cười nói: “Không nghĩ ra thì đừng ép, bây giờ mọi người vẫn cần sức mạnh của một người Chấp pháp như anh để chống lưng đấy.”

Đám người phía xa cũng đang vẫy tay về phía họ. 

Dù gì thì có đại thần che chở và không có là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Nếu tự mình đi vào nơi chưa biết, không chừng sẽ phải trả giá rất lớn. Nhưng nếu có Chấp pháp giả đi cùng, ít nhất thì về mặt sức mạnh họ sẽ không thua thiệt.

Giản Hoang để mặc anh kéo đi, trên mặt không tỏ vẻ gì khác thường, nhưng bàn tay trái lại bất giác siết chặt.

Trong thế giới song song này… không có sự tồn tại của Quý Minh Hi.

Việc Lý Nhị Cẩu sống lại là nhờ sự xuất hiện của Quý Minh Hi khiến dãy núi Hi Dương hồi phục sinh khí. 

Là người trông miếu, Lý Nhị Cẩu quanh năm ở trong đó nên mới được hưởng chút linh khí ấy, và đó chính là chìa khóa giúp ông loã sống lại. Nhưng trong thế giới này, Lý Nhị Cẩu không nhận được sinh khí đó.

Nhưng hắn sao có thể để Quý Minh Hi chết đi được.

Mặc dù khung cảnh nơi này quái lạ là vậy, nhưng sắc mặt mọi người lại không có chút căng thẳng nào, vẫn cười đùa náo nhiệt như thường. 

Có lẽ là vì thầy Quý — Giản Hoang — đang ở đây, mang lại cho họ một cảm giác an toàn rằng chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết.

Ngải Tả Tư lúc đầu còn căng thẳng vô cùng, nhưng bị bọn học trò trêu chọc mấy câu cũng dần thả lỏng hơn. 

 

Hết

Chương 183:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page