Danh sách chương

Quý Minh Hi đành phải “giải oan” cho con gái, đặt tay lên vai cô bé, nói: “Biến về dáng vẻ hôm đó cho mọi người xem đi.”

Quý Xa Xa luyến tiếc thu lại ánh nhìn yêu thích của mình. 

Chẳng mấy chốc, giữa khoảng đất trống hiện ra một chiếc quan tài y hệt, nhưng chiếc này không chảy máu, trông “bình thường” hơn nhiều. 

Vì Quý Xa Xa thích ngủ trong quan tài nên bên trong được lót đệm dày ấm áp, nhìn vào là thấy êm ái dễ chịu. 

Trên nắp còn treo đèn ngủ màu vàng ấm, bên cạnh có một máy phát nhạc nhẹ nhàng, toàn bộ không gian trở nên… thoải mái và ấm cúng bất ngờ.

Ngải Tả Tư: …

Cảm giác ghen tị muốn nổ tung rồi! Cùng là Quỷ Xa, tại sao đối xử lại khác biệt thế này?!

“Xin lỗi nhầm rồi.” Hình nhân giấy đáng yêu trên xe gãi đầu, rồi dưới ánh mắt mong chờ của Ngải Tả Tư chuyển về hình dạng khác. 

Lần này cuối cùng cũng có chút rùng rợn, đủ khiến người ta giật mình nếu gặp trong rừng.

Ngải Tả Tư chỉ vào chiếc gối trong xe hỏi: “Cái đó không phải quên thu lại đấy chứ?”

Quý Xa Xa chỉnh lại cái gối nhỏ, trả lời: “Không phải đâu, giấy không có sức mạnh, khiêng quan tài rung lắc, không kê gối sẽ đập đầu mất.”

Ngải Tả Tư tức tối: “Vậy chẳng phải là thiên vị rõ ràng rồi còn gì?!”

Quý Xa Xa không chịu thua, cãi lại: “Dù lúc đó người lên xe là một con thú nhỏ trong núi, em cũng chuẩn bị gối cho nó đấy! Huống chi là thầy Quý! Ngược lại là thầy đó, hình dáng trong ảo cảnh của thầy trông kỳ lạ lắm, em nhìn thấy còn phát hoảng, trước giờ em chưa từng nghĩ đến chuyện biến thành kiểu đó đâu.”

Bách Hiểu Sinh và Quý Minh Hi đồng thời nhìn sang, hai người bọn họ đều biết rõ quy tắc biến hình của Quý Xa Xa: cô bé chỉ có thể biến thành những thứ mình từng thấy qua. 

Dù có dọa người đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể là sự kết hợp của những hình ảnh đáng sợ mà cô bé từng nhìn thấy. Còn cái hình dạng trong ảo cảnh lần này… thật sự rất bất thường.

Lý Nhị Cẩu vẫn luôn nghiên cứu về Quỷ Xa đột nhiên lên tiếng: “Các cậu có thấy không, bộ lông trắng của Quỷ Xa… hình như giống với tôi đấy.”

Ông lão xắn tay áo lên, lớp lông trắng loáng lên trong ánh sáng, hiện rõ trước mắt mọi người. Quả thật có nét giống với đám lông đẫm máu trên thân Quỷ Xa.

Mọi người đều biết Lý Nhị Cẩu là ông nội của Lý Thu Thu, ngày thường phụ giúp trường học nấu ăn, dọn dẹp. Mỗi lần chia cơm đều múc nhiều cho học trò, sợ tụi nhỏ ăn không no.

Vì ông lão hiền lành, khiêm tốn nên những học sinh mới vào trường không hề biết ông lão từng là người trông coi miếu Thần Núi ở núi Hi Dương, cũng càng không biết ông ta đã từng chết một lần và hiện tại không còn là con người nữa.

Lớp lông trắng trên tay, sau khi không còn bị ống tay áo trói buộc, bắt đầu lan rộng tự do, mọc dài trên cánh tay khô quắt như miếng thịt xông khói mốc meo.

Nhờ sự giúp đỡ của thầy Quý, Lý Nhị Cẩu giờ đã có thể tự kiểm soát thân thể và lông của mình. Ông lão cho cả khuôn mặt mọc đầy lông trắng, đứng cạnh Quỷ Xa quả thực trông giống hệt hai con yêu cùng loài.

Quý Xa Xa thấy thú vị, cũng hóa thân thành hình dáng đó. Nhưng vì cô bé chỉ có thể bắt chước hình dạng bên ngoài, nên lông trắng cũng chỉ là lông trắng bình thường, không có cảm giác “tẩm độc” như hai người kia.

Quý Minh Hi chợt nhớ lại miếng thịt mốc mình từng thấy trong bếp nhà người trông miếu, liền trầm giọng nói: “Con Quỷ Xa trong ảo cảnh này… hình như đã ăn phải thịt bất tử.”

Thịt bất tử có khả năng khơi gợi bản năng hung bạo trong lòng yêu quái. Những con yêu càng trẻ, càng mới sinh ra, thì càng dễ bị luồng năng lượng điên cuồng trong thứ thịt ấy làm cho mất kiểm soát.

Anh bước về phía trước vài bước. Nơi đó có một mô đất nhỏ, bên cạnh rải rác vài tờ giấy tiền trông như một ngôi mộ mới đắp. 

Cạnh mộ đặt một chiếc máy phát nhạc màu đỏ chói, đang phát ra bản nhạc tang kéo dài “ríu rít… rì rào”, không có gì bất thường.

Quý Minh Hi nhớ rất rõ, đống đất nhỏ mà anh từng nhìn thấy khi đó là lõm xuống, bởi lúc ấy Lý Nhị Cẩu đã chui ra khỏi mộ rồi.

Từ đầu đến cuối, trong đó hoàn toàn không có bóng dáng thuộc về anh.

Cho dù là ảo cảnh, thì cũng cần có hiện thực làm nền — hoặc là xuất phát từ khát vọng trong lòng, hoặc là những ký ức đã qua. Nhưng ảo cảnh trước mắt này, rõ ràng không thuộc về bất kỳ loại nào trong số đó.

“Không đúng lắm. Ảo cảnh này không phải là tái hiện quá khứ, cũng không nhằm mục đích hù dọa ai. Nó giống như một thế giới song song… một thế giới mà tôi chưa từng xuất hiện.”

Suy đoán ấy khiến tất cả mọi người chấn động. 

Trên đời này dường như chưa từng có pháp khí nào có thể tạo ra được loại môi trường như thế, nhưng khi liên kết mọi thứ họ nhìn thấy từ lúc bước vào đến giờ, thì lại cảm thấy điều đó hoàn toàn có khả năng xảy ra.

 

Hết

Chương 182:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page