Ngải Tả Tư quay đầu lại nhìn đám học sinh đang thảnh thơi nhai khoai tây chiên đằng sau, cảnh tượng ấy khiến anh ta có chút tỉnh táo lại, nhưng vẫn không thể ngăn mình buột miệng nói ra câu thoại đã được lập trình sẵn trong ảo cảnh: “Đại nhân Quỷ Xa, ý ngài là gì vậy?”
Nghe đến đây, Quý Xa Xa lập tức hớn hở hút một ngụm coca thật lớn, mừng rỡ reo lên: “Yeah! Thầy Ngải gọi em là ‘đại nhân’ đó nha!”
Ngải Tả Tư: ????
Khoan đã… hình như anh ta vừa hiểu ra điều gì đó!
Hàng loạt mảnh ký ức vụn vặt xẹt qua đầu, anh ta dường như cũng từng thấy hình nhân giấy lái quan tài chạy bạt mạng trong sân trường.
Nhưng vì toàn là cảnh xảy ra giữa đêm khuya, nên anh ta luôn nghĩ là mình nằm mơ. Bây giờ nghĩ lại… có khi nào, thật sự không phải mơ?
Anh ta lại quay đầu nhìn sang phía Quỷ Xa, rất có thể là một phần tử trong ảo cảnh, giống như NPC được lập trình sẵn chỉ chờ người chơi đến đúng chỗ, nói đúng câu thì mới kích hoạt nhiệm vụ.
Với đám học sinh đang ngồi ăn uống tụ tập bên kia, nó hoàn toàn làm ngơ, chỉ cố tình phát ra sát khí nặng nề, dọa người bằng bầu không khí u ám, lạnh lẽo đến rợn sống lưng.
Thế mà khi quay đầu lại lần nữa, “đại nhân Quỷ Xa” Quý Xa Xa lại đang liếm liếm đầu ngón tay dính đầy vụn khoai tây, còn cười ngô nghê xin Quý Minh Hi thêm một gói nữa. Sát khí chẳng thấy đâu, chỉ toàn thấy… ngốc khí.
Ngải Tả Tư bước đến, cầm lon coca của mình lên, ừng ực ừng ực uống liền mấy ngụm mà vẫn không thể bình tĩnh lại nổi.
Hai phiên bản đó sao có thể là cùng một loài được chứ!
Phía xa, hai hình nhân giấy vẫn đang cầm sợi dây thừng, trong tư thế chực chờ lao tới.
Thế nhưng vì mục tiêu cần bắt giữ đã “thoát khỏi kịch bản”, bọn chúng cũng đứng yên tại chỗ, như bị đóng băng.
Bách Hiểu Sinh liếc qua hai “phiên bản” khác nhau của Quỷ Xa, bối rối nói: “Cậu rõ ràng có thể dọa người như thế kia, sao lúc đầu lại biến thành hình dạng cô bé con? Rõ ràng là cố tình giả ngây thơ để chờ thầy Quý nhặt về đúng không… Đánh úp là hèn lắm đó nha!”
Quý Xa Xa nhét nguyên miếng khoai tây vào miệng cậu ta, hạ giọng đe dọa: “Câm miệng mà ăn đi, cẩn thận tôi hóa thân sang hình kia nhét cậu vô quan tài bây giờ.”
Ngải Tả Tư, người đứng ngay gần đó, lặng lẽ đặt lon coca xuống. Được rồi, xác nhận rồi, hai cái này đúng là cùng một yêu.
Nhưng khi thay bằng gương mặt đáng yêu của Quý Xa Xa để tưởng tượng lại, anh ta bỗng không còn thấy Quỷ Xa đáng sợ như trước nữa. Cảm giác hỗn loạn và mất kiểm soát trong đầu cũng tan biến không dấu vết.
Ngải Tả Tư đặt lon coca xuống, hít sâu một hơi, rồi quyết liệt bước về phía trước: “Xong giờ nghỉ rồi. Tôi cũng phải ra chiến trường của mình thôi.”
Anh ta để mặc cho hai hình nhân giấy trói mình lại, kéo đến trước quan tài. Bên trong đầy máu đen đỏ đặc sệt, bên cạnh còn có một cái xác đang rỉ máu…
Chiến trường của anh ta… hình như hơi bị khốc liệt.
Anh ta bắt đầu giãy dụa, nhưng mặc cho cố sức cỡ nào, cũng không tài nào thoát khỏi tay hai hình nhân giấy kia.
Bất chợt nhớ lại câu nói của học trò: “Gặp chuyện gì không giải quyết được thì tìm thầy!”, Ngải Tả Tư lập tức quay đầu hét lớn: “Thầy Quý! Cứu tôi!”
Quý Minh Hi đứng dậy ngay, sải bước đến gần, vươn tay kéo mạnh một cái, thân thể của Ngải Tả Tư lập tức tách khỏi hai hình nhân giấy. Dây trói cứng như thép cũng bị xé toạc, rơi xuống đất như những mảnh giấy vụn.
Hai hình nhân mất đi “con tin”, cúi gằm đầu, đứng yên bất động như mấy con robot bị rút nguồn.
Lý Nhị Cẩu bước tới nhìn vào bên trong quan tài. Ông lão làm người trông đền cả đời cũng chưa từng thấy cảnh tượng nào quỷ dị như vậy.
Quay đầu nhìn Quý Minh Hi, ánh mắt ông lão mang theo chút cảm phục xen lẫn thương cảm: Không hổ là người làm thầy, đến cả cỗ xe kiểu này mà mặt vẫn không đổi sắc mà bước lên được…
Nghĩ đến câu nói “xe không đi khi trống” của Quỷ Xa khi ấy, Ngải Tả Tư xúc động nhìn Quý Minh Hi, nói: “Nếu lúc đó không phải thầy chủ động lên xe… vậy người phải lên chắc chắn là tôi rồi.”
Câu nói vừa dứt, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía Quý Minh Hi đều thay đổi, nhất là Ngải Tả Tư, sự kính trọng dành cho vị hiệu trưởng này tăng vọt.
Quý Minh Hi giải thích: “Thật ra hôm đó ngồi cũng không tệ lắm, bên trong sạch sẽ, gọn gàng.”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại cỗ quan tài đen sì phía sau, cái mùi tử thi thối rữa kia gần như sắp ngưng tụ thành hình rồi, nhìn thế nào cũng chẳng thấy “sạch sẽ gọn gàng” ở chỗ nào…
Chỉ có Quý Xa Xa là ánh mắt sáng lên thèm thuồng, dường như rất hài lòng với tạo hình hù dọa người khác của chính mình trong ảo cảnh.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng