Chỉ có cảm giác như số mệnh đang thúc đẩy anh ta không ngừng tiến về phía trước. Dù bao lần muốn từ bỏ, nhưng chỉ cần đọc được một dòng tin kỳ lạ, anh ta vẫn sẽ lập tức xách ba lô lên đường.
Và hôm nay, anh ta đến để tìm Quỷ Xa.
Ngải Tả Tư ôm theo lư hương dụ yêu trị giá mười vạn tệ, đi giữa núi rừng, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
“Rắc rắc rắc rắc” Phía sau vang lên tiếng như ai đó đang ăn khoai tây chiên. Anh ta quay đầu lại, không thấy gì.
“Xì xụp xì xụp” Lần này là tiếng hút nước ngọt. Anh ta men theo âm thanh nhìn quanh, vẫn chẳng có ai.
Không hiểu sao, anh ta bỗng không muốn tiến lên nữa. Ngay cả chiếc lư hương từng được xem như cọng rơm cứu mạng trong tay, giờ cũng muốn quăng đi.
“Ơ, hình như em thấy chính em kìa. Mọi người nhìn kìa, ở góc đó kìa, hồi đó em chạy chậm thật ấy. Chắc là vì chưa học cơ học động lực học, không hiểu rằng bánh xe thì chạy nhanh hơn người vác.”
…Ai đang nói vậy? Nghe cũng có lý phết.
“Đúng là cái lư trong tay đó đấy, mười vạn đó nha. Còn cây hương ở hông nữa, hai mươi vạn lận. Tiếc là tiền chẳng đòi lại được.”
…Sao giọng quen thế. Làm ơn, đừng nói nữa…
“Ba mươi vạn đó… mua được biết bao nhiêu thứ rồi. Sao thầy Ngải không đưa tiền cho em chứ, giờ Xa Xa cũng có thể biến thành như vậy rồi.”
“Cho nên mới nói, mê tín phong kiến là không được đâu, dễ bị lừa tiền lắm.”
“Tiền dễ kiếm vậy à? Vậy tụi mình đi làm mê tín lừa người đi.”
Tiếng trẻ con ríu rít vang lên bên tai, khiến Ngải Tả Tư bất ngờ bị một cảm giác xấu hổ quật thẳng vào lòng.
Anh ta càng nhìn cái lư hương trong tay càng thấy đây đúng là đồ lừa đảo. Nhưng bảo anh ta ném đi thì lại thấy tiếc, vì đây là thứ duy nhất giúp mình tìm được yêu quái.
“Em thấy ý tưởng này cũng ổn đấy, chuyên nhắm mấy con cừu non như thầy Ngải thôi.”
“Em có ID diễn đàn của thầy ấy đấy, đến lúc đó tụi mình đăng bài câu thầy vào. Tài khoản bị khóa hai lần rồi, dạo gần đây em mới hiểu ‘bài câu cá’ là gì.”
Ngải Tả Tư giận đến mức đập luôn cái lư hương, quát: “Mấy đứa nhãi ranh này, về trường chép sách Giáo dục công dân cho tôi hai lần!”
…Hả? Nhãi ranh nào? Tại sao lại phải chép sách Giáo dục công dân?
Mọi thắc mắc tan biến theo tiếng “rầm” khi lư hương rơi xuống đất. Suy nghĩ vừa nãy còn mù mờ như bị sương phủ, giờ bỗng chốc sáng tỏ.
Không xa đó, một đám người đang ngồi lười nhác, vừa nhai khoai tây chiên vừa uống coca, vừa than phiền tại sao lại phải chép sách.
Núi vẫn là ngọn núi quen thuộc, chỉ là sự bối rối bị dồn ép trong lòng Ngải Tả Tư giờ đã tan biến, thay vào đó là một bụng bất mãn.
Anh ta định ngồi xuống tham gia vào đội ngũ “xem phim”, nhưng lại bị một luồng sức mạnh vô hình đẩy ra, không cho ngồi.
Thậm chí cái lư hương bị ném đi ban nãy cũng quay về tay mình, như thể đang thúc ép anh ta tiếp tục… diễn tiếp phần còn lại của câu chuyện.
Anh ta suýt phát điên, tại sao người khác thì được ngồi xem như đi rạp chiếu phim, còn mình thì phải lạc lối, đi lòng vòng khổ sở trong ảo cảnh?
Cùng là “cạo lông cừu”, cũng nên luân phiên đổi người mới công bằng chứ! Cùng ở trong ảo cảnh, sao cứ nhè mỗi mình anh ta mà bắt nạt hoài vậy hả!
Ngải Tả Tư đặt lư hương xuống bên chân, oán thán: “Tại sao chỉ mỗi mình tôi không được ngồi?”
“Có lẽ vì đây là ảo cảnh được dựng lên chỉ để nhắm vào anh.” Quý Minh Hi chỉ vào quần áo mình rồi nói: “Anh nhìn xem, trong số bọn tôi chỉ có anh là bị thay đồ.”
Ngải Tả Tư nhìn quanh một vòng, quả thật là vậy.
Những người khác vẫn mặc đồng phục tử tế, chỉ có anh ta là ăn mặc hoàn toàn khác biệt, chẳng ăn nhập gì với không gian xung quanh.
Ngay cả chiếc điện thoại trong túi cũng đã biến thành kiểu cũ từ mấy năm trước, như thể đang tái hiện lại một ngày nào đó trong quá khứ.
Quý Minh Hi động viên: “Biết đâu trong ảo cảnh này lại ẩn giấu bí mật về kẻ đang muốn hại anh. Anh cứ diễn theo nó, chờ tụi tôi lần ra được mục đích của hắn, ảo cảnh này sẽ dễ phá vỡ hơn.”
Lũ học trò cũng thi nhau an ủi: “Có thầy Quý ở đây rồi, thầy sẽ không sao đâu. Gặp chuyện gì cứ gọi thầy Quý là được!”
Không biết cái niềm tin mù quáng ấy vào thầy Quý đến từ đâu, nhưng thấy Quý Minh Hi không hề phản bác, Ngải Tả Tư cũng cảm thấy yên tâm hơn phần nào. Anh ta gật đầu, lại nhặt cái lư hương lên.
Từ trong rừng bỗng vang lên tiếng nhạc tang đứt quãng. Trong đầu anh ta lập tức hiện lên một dòng tin: Hôm nay là ngày thứ bảy sau khi người trông miếu qua đời, tiếng nhạc kia là từ máy ghi âm lễ khóc tang của ông ta.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng