Hóa Tê Nguyên nghe vậy thì hoàn toàn yên tâm. Năm đó ông ta phản bội Tư Dạ cũng chính vì bị năng lực của Chấp pháp giả này làm cho khuất phục.
***
Ngải Tả Tư khi được dẫn xuống tầng hầm, đã cảm thấy có điều gì đó không ổn. Anh ta siết chặt tay nắm lấy hai đứa trẻ bên cạnh, phòng trường hợp bất trắc.
Trước khi cánh cửa đóng lại, anh ta tận mắt nhìn thấy người quay phim phía sau khẽ lui một bước, lập tức khiến cả ba người bị nhốt trong căn phòng. Khoảnh khắc ấy, anh ta đã hiểu, màn kịch chính nhằm vào mình cuối cùng cũng bắt đầu.
Thập Khả Tư lập tức quan sát khắp xung quanh, không thấy bất kỳ thiết bị camera hay ghi hình nào, liền quay đầu nói với Ngải Tả Tư: “Thầy, rung chuông đi.”
Ngải Tả Tư rung chuông, cúi đầu hỏi: “Sao vậy?”
Thập Khả Tư: “…Không có gì.”
Chỉ là cô ấy không ngờ thầy Ngải, người luôn muốn một mình gánh vác mọi chuyện, lại chủ động rung chuông cầu viện.
Ngải Tả Tư đoán ra được cô ấy đang nghĩ gì, cười nói: “Nếu trong này chỉ có mình thầy, thầy chắc chắn sẽ không rung chuông. Nhưng chẳng phải còn có các em sao? Là thầy giáo, nhiệm vụ đầu tiên là phải bảo đảm an toàn cho học sinh. Mà cái chuông này là công nghệ cao gì vậy? Rung một cái là họ nghe được liền à?”
Tiếng chuông phát ra không phải là âm thanh leng keng của kim loại va chạm, mà là tiếng thác đổ đá lở, gió núi xào xạc giữa rừng cây.
Trong khoảnh khắc tiếng chuông vang lên, cảm giác như cả người đang đứng giữa núi rừng chim hót vang trời.
Trước mặt họ xuất hiện một vết nứt màu đen, vết nứt càng lúc càng mở rộng. Quý Minh Hi là người đầu tiên bước ra từ trong đó, rồi đến Quý Xa Xa, Bách Hiểu Sinh… Chỉ trong chốc lát, nơi vốn vắng vẻ bỗng trở nên đông đúc.
Ngải Tả Tư kinh ngạc đến mức miệng há hốc, mãi mới thốt nên lời: “Mấy, mấy người… mấy người là yêu quái?!”
Quý Minh Hi tốt bụng nhắc nhở: “Anh cũng là chuyển thế của Thần Núi Dạ Hoa đấy.”
Ngải Tả Tư ôm đầu, trong đầu như có cả dải ngân hà nổ tung. Bảo sao gần đến ngày thi bỗng dưng có một đống học sinh xin rút, thì ra tụi nó đều không phải người!
Vậy… chẳng lẽ trong cái trường to đùng kia, không có nổi một người bình thường?!
Thế anh ta mấy bữa trước còn ra sức lăn lộn bên ngoài làm gì, ở lại dạy học không phải là có thể sáng chiều chơi với yêu quái rồi sao?!
Quý Minh Hi vỗ vỗ vai anh ta, an ủi: “Trường mình vẫn có người thường mà. Ví dụ như Thập Khả Tư, Lý Thu Thu, anh, thầy Kỳ, còn có Kiều Chí Thiên nữa.”
Ngải Tả Tư chưa từng thấy ai mặt dày đến vậy, giáo viên thì không nói làm gì, cớ sao còn lôi cả ba của học sinh vào cho đủ đội hình?!
Trong phòng vang lên tiếng chuông ngân, mọi người lập tức trở nên cảnh giác. Sau ba hồi chuông, những sợi tơ mỏng như khói sương lặng lẽ tỏa ra khắp không gian.
Căn phòng chật chội từ từ tan biến, thay vào đó là những ngọn núi trùng điệp nối tiếp nhau, nơi này họ quen thuộc đến mức nhắm mắt cũng biết: chính là nơi họ đóng quân, núi Hi Dương.
Ngải Tả Tư sợ đến xanh mặt. Rõ ràng lúc nãy vẫn còn ở dưới tầng hầm, sao mới chớp mắt đã về đến núi Hi Dương rồi?
Anh ta quay đầu định nói gì đó để trấn tĩnh bản thân, nhưng lại thấy mọi người đã ngồi xuống từ lúc nào, trông như đang xem phim trong rạp, đến cả bỏng ngô và nước ngọt cũng chuẩn bị đầy đủ.
“Đây là ảo cảnh thôi, giống phim chiếu rạp ấy mà. Xem chút là qua ngay. Thầy Ngải có muốn uống không?” Quý Minh Hi đưa lon coca qua.
Từ ngày Thập Khả Tư ngày nào cũng chiếu phim toàn ảnh ảo ở trường, tụi nhỏ gặp ảo cảnh cũng chẳng ai sợ hãi gì nữa, chẳng qua là bản nâng cấp của phim 3D thôi.
Ngải Tả Tư nhận lấy lon coca, tu một ngụm thật to, nuốt luôn lời muốn tìm sự đồng cảm vào bụng.
Thôi thì… hòa nhập với tập thể, kẻo lại bị chê là quê mùa chưa từng thấy ảo ảnh bao giờ.
Anh ta cũng học theo mọi người ngồi xuống, nhưng khi vừa định ngồi thì phát hiện có gì đó cản lại, không cho anh ta ngồi hẳn xuống được.
Trên bầu trời vang lên một giọng nói mơ hồ, mênh mang: “Thứ ngươi cho là yêu quái… rốt cuộc là gì?”
Ý thức của Ngải Tả Tư trở nên mơ hồ trong chốc lát. Khi tỉnh lại, anh ta đã thấy mình đang mặc áo khoác dã ngoại, đeo ba lô leo núi, bên hông còn cài một chiếc la bàn, đúng kiểu trang bị quen thuộc mỗi lần anh ta đi tìm yêu quái.
“Yêu quái trong suy nghĩ của tôi… là thứ gì?”
Anh ta không có câu trả lời. Chỉ biết cả đời này luôn theo đuổi việc tìm yêu, nhưng vì sao phải tìm, tìm được rồi thì làm gì tiếp, anh ta cũng không rõ.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng