Quảng trường văn hóa trung tâm thị trấn đã được trưng dụng làm địa điểm tổ chức cuộc thi, bốn phía treo đầy biểu ngữ chào mừng, đi vài bước lại gặp một tình nguyện viên thân thiện chỉ đường cho thí sinh.
Xe buýt của họ được chỉ dẫn đỗ lại ngay quảng trường, cửa xe còn chưa kịp mở đã có một tình nguyện viên mặt mày hiền hòa bước nhanh tới đón, tay cầm một lá cờ đỏ nhỏ, nền đỏ chữ vàng viết “Chào mừng”.
Bên cạnh người đó là một thanh niên mặc áo bào xanh, khuôn mặt lạnh như băng, trái ngược hoàn toàn với sự nhiệt tình của tình nguyện viên, biểu cảm đầy chán chường, không giấu nổi vẻ mất kiên nhẫn.
Thập Khả Tư và Lý Thu Thu, hai thí sinh nhỏ tuổi nhất, đi ở phía trước. Người thanh niên kia cau mày quan sát cả hai từ đầu đến chân, sau đó lạnh lùng nhét tấm bảng tên trong tay mình cho Thập Khả Tư, rồi quay người bỏ đi không thèm nhìn lại.
Đối mặt với hành vi vô lễ như vậy, tình nguyện viên bên cạnh cũng chẳng buồn giải thích, chỉ giữ nguyên nụ cười hiền hòa, biểu cảm cứng nhắc như thể là người máy được lập trình sẵn.
…Thật sự rất kỳ lạ.
“Các cậu có nghe thấy không?” Ngải Tả Tư lên tiếng hỏi.
Trạng thái của anh ta có vẻ không ổn, ánh mắt mơ hồ buồn bã, như thể đang chìm trong một ảo cảnh nào đó.
Quý Minh Hi hỏi: “Nghe thấy gì?”
“Cuối cùng cũng đợi được các ngươi rồi, lễ hội cũng đến lúc bắt đầu rồi.”
Nói xong câu đó, Ngải Tả Tư bỗng bừng tỉnh, anh ta lập tức nhảy xuống xe, chạy vài bước ra ngoài, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt đầy hoang mang và kinh ngạc, trông như vừa nhìn thấy điều gì đó vượt ngoài sức tưởng tượng.
Quý Minh Hi hỏi: “Anh thấy gì vậy?”
Ngải Tả Tư đứng giữa khoảng đất trống phía trước xe, xung quanh dường như đang dần rút khỏi tầm mắt của mình.
Anh ta nhìn thấy những dải lụa đỏ phai màu và những chiếc lồng đèn tàn úa, thấy những món cao lương mỹ vị đã mốc meo, thấy một sân khấu cũ nát, trên sân khấu là một thiếu niên vận trang phục cầu kỳ.
Giọng nói của thiếu niên đó vang vọng như xuyên suốt ngàn năm, chấn động thẳng vào linh hồn của anh ta.
Ngải Tả Tư đáp lời Quý Minh Hi: “Tôi đã nhìn thấy… thứ mà tôi luôn theo đuổi. Xin mọi người hãy giúp tôi tìm con đường đến Thị trấn Yêu Quái.”
“Chuyến đi lần này đầy trắc trở, vốn dĩ tôi không muốn kéo người phàm vào cuộc. Nhưng chuyện liên quan trọng đại, nếu các bạn chịu giúp tôi, nhất định tôi sẽ hậu tạ xứng đáng.”
Giây phút này, Ngải Tả Tư đã hoàn toàn gạt bỏ vẻ lông bông thường ngày, trở nên trầm lặng và nghiêm trang, như một vị thần được phụng thờ nơi miếu tự, đang nhìn xuống các tín đồ cầu nguyện bằng ánh mắt ban ơn.
Dù lời nói có mềm mỏng đến đâu, cũng không thể che giấu khí chất cao cao tại thượng toát ra từ tận linh hồn.
Một vị thần quen được tôn sùng, dù có rơi xuống bùn đen, cũng không quên được sự kiêu ngạo ăn sâu trong xương tủy.
Ngải Tả Tư đứng yên tại chỗ, rõ ràng chỉ mặc áo hoodie, vậy mà tư thế lại như thể đang khoác lên người tấm áo bào nghiêm nghị, sẵn sàng chờ người ta ngưỡng mộ, tán dương.
Chỉ tiếc là, ở đây không có ai thật sự tin tưởng thần linh. Thần núi Hi Dương là vị thần duy nhất mà bọn họ từng thích, ngôi miếu thờ đã sụp đổ từ tám trăm năm trước rồi.
Hơn nữa, chính thần núi cũng từng cổ vũ lối sống “gặp chuyện dựa vào mình, không cầu thần Phật”, nên ở địa phận núi Hi Dương từ lâu đã không còn ai theo tục thờ cúng.
Đối với màn “thần linh nhập thế” này, chẳng ai trong bọn họ thể hiện sự hưởng ứng.
Quý Xa Xa giơ tay hỏi: “Tạ ơn cỡ nào? Miễn bài tập một học kỳ à?”
Ngải Tả Tư cau mày: “Ban thưởng từ thần thánh mà các ngươi chỉ nghĩ đến mỗi chuyện đó thôi sao?”
Quý Xa Xa: “Oa, vậy là miễn hai học kỳ?”
Ngải Tả Tư nghẹn họng, tức giận: “Miễn cái gì mà miễn! Mấy tiểu yêu các ngươi có biết ta là ai không hả?”
“Vậy tức là không miễn rồi, chán òm.” Quý Xa Xa nhún vai, bước ba bước là nhảy xuống xe.
Vừa chạm đất đã bị Ngải Tả Tư túm lên, đặt lại vào trong xe, cố gắng bày ra vẻ nghiêm túc: “Các ngươi có biết ta là ai không?!”
Quý Minh Hi: …Thật là một người trẻ con hết sức.
Quý Xa Xa gãi đầu, ngơ ngác hỏi: “Không phải thầy Ngải suốt ngày đang dạy thì chạy đi tìm yêu quái đó sao? Còn ai vào đây nữa?”
Ngải Tả Tư im lặng bế cô bé xuống xe, vứt sang một bên, cấm cô bé nói thêm lời nào. Dù là nói thật thì cũng đừng buột miệng ra trong thời khắc nghiêm trọng thế này chứ.
“Là người luôn muốn tìm yêu quái nhưng lần nào cũng lỡ mất – chú chó may mắn?”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng