Danh sách chương

Quý Xa Xa vừa khóc vừa drift trong làn sét, xem ra để độc chiếm được thầy Quý, không chỉ cần có tiền mà còn phải có thực lực mạnh mẽ nữa.

***

Thời gian trôi qua rất nhanh, sắp đến ngày thi đấu. 

Để thưởng cho các em vì sự kiên trì và nỗ lực suốt thời gian qua, Quý Minh Hi đặc biệt xin chính phủ cấp một chiếc xe buýt đặc biệt, lắc lư chạy từ núi Hi Dương về thành phố Khôi Giác.

Sắp đến nơi rồi, Ngải Tả Tư vẫn đang tiến hành lần kiểm tra thứ một trăm lẻ tám, đến khi xác nhận đủ hết những vật dụng cần thiết để tham gia thi đấu mới yên tâm ngồi xuống. 

Với anh ta, việc tiến vào Thị trấn Yêu Quái vô cùng quan trọng, nên không được sơ suất chút nào.

Đám trẻ cũng không còn ồn ào, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây là lần đầu tiên bọn chúng rời khỏi trường học sau nhiều năm bị giam giữ.

Quý Minh Hi vừa mỉm cười nhìn bọn trẻ, vừa ngáp một cái rồi tựa người vào lưng ghế chợp mắt. 

Đợt huấn luyện đặc biệt lần này không chỉ khiến học sinh mệt mỏi mà cả những giáo viên như anh, người phải chuẩn bị bài giảng cấp tốc, cũng kiệt sức không kém.

Giản Hoang kéo đầu Quý Minh Hi tựa lên vai mình, nói: “Dựa vào tôi mà ngủ thì thoải mái hơn.”

“Ừ.” Quý Minh Hi cũng chẳng khách sáo, điều chỉnh tư thế một chút để tìm góc dựa dễ chịu rồi cứ thế nằm ngủ luôn.

“Chậc, tình cảm đến phát ngấy.” Ngải Tả Tư quay đầu đi, nghịch điện thoại.

Không biết anh ta xem được tin gì, bỗng bật cười: “Cuộc thi này cũng buồn cười thật, lại cấm yêu quái tham gia, yêu quái chẳng phải toàn sống trên núi à, trường nào mà có yêu quái chứ.”

Trong xe bỗng im phăng phắc, chỉ còn tiếng cười của anh ta vang vọng. Anh ta ngẩng đầu lên, thấy toàn bộ giáo viên và học sinh đều đồng loạt nhìn chằm chằm về phía mình, ánh mắt đầy áp lực.

Ngải Tả Tư cứng họng: “Gì, gì thế… Quy định đó đâu liên quan gì đến tụi mình, các người căng thẳng vậy làm gì…”

Quý Minh Hi mở lại trang web chính thức, bên trong không có bất kỳ thông tin nào liên quan đến yêu quái. 

Mà trong một cuộc thi khoa học cấp quốc gia, việc xuất hiện cụm từ “yêu quái” bản thân đã rất bất hợp lý. 

Anh hỏi Ngải Tả Tư: “Anh biết yêu cầu đó từ đâu?”

“Thì điện thoại hiển thị mà, cậu tự xem đi.” Ngải Tả Tư đưa điện thoại qua.

Quý Minh Hi nhìn, đó chính là trang chủ của cuộc thi khoa học, giống hệt trang mà anh vừa xem, không hề có thông tin gì liên quan đến yêu quái.

Cảm giác như có điều gì đó bị bịa ra từ hư không, lạ một cách quen thuộc.

Không xa chỗ đó, Kiều Chí Thiên đang ngồi cạnh Kiều Ny cũng nhìn qua, nhẹ gật đầu với Quý Minh Hi, ý rằng anh cũng gặp tình huống tương tự, trong đầu đột nhiên xuất hiện một đoạn ký ức không giống với người khác.

Quý Minh Hi không nói gì thêm, mãi đến lúc Ngải Tả Tư thu lại điện thoại, anh mới lên tiếng sau một hồi trầm ngâm: “Cái yêu cầu không cho yêu quái tham gia ấy, rốt cuộc anh nghe từ đâu?”

Ngải Tả Tư nhìn anh với vẻ khó hiểu, nói: “Nghe tin vỉa hè thôi, cậu không vừa hỏi tôi rồi à?”

Chỉ trong thời gian ngắn mà đã thay đổi lời nói hai lần, điều đó chứng tỏ có người đang can thiệp vào ký ức của Ngải Tả Tư.

Nghĩ kỹ lại, mỗi lần xảy ra sự kiện ma quái đều có bóng dáng Ngải Tả Tư xuất hiện, nhưng lần nào anh ta cũng “vô tình” lỡ mất yêu quái. 

Trước kia Quý Minh Hi còn cho rằng đó là do Ngải Tả Tư xui xẻo, nhưng bây giờ nghĩ lại, rất có thể có người đang cố ý dẫn dắt anh ta đến gần những nơi có hiện tượng kỳ lạ.

Điện thoại rung lên, là tin nhắn từ Nhiễm Hữu Phong gửi đến, báo rằng toàn bộ cuộc thi sẽ được phát sóng trực tiếp. 

Vì phần lớn mọi người vẫn chưa biết thế giới tồn tại yêu quái, nên để tránh sự cố, họ hy vọng những học sinh không phải con người sẽ không lên sân khấu.

Nói cách khác, không phải ban tổ chức cấm yêu quái tham gia, mà là do Nhiễm Hữu Phong lo ngại yêu quái bị lộ nên mới đề xuất như vậy. Nhưng điều đáng nói là, Ngải Tả Tư lại biết chuyện này sớm hơn bất kỳ ai.

Điều đó có nghĩa là, kẻ đứng sau đã tính được Ngải Tả Tư sẽ tham gia cuộc thi này, cũng tính được bên cạnh anh ta có yêu quái. 

Chỉ là không rõ, người đó bỏ công dàn dựng tất cả những chuyện này, rốt cuộc là vì mục đích gì.

Xe buýt tiến vào thành phố Khôi Giác, tiếp tục men theo bản đồ chạy về một thị trấn hẻo lánh. 

Rõ ràng trong nội thành còn bao nhiêu địa điểm trống, vậy mà cuộc thi lại cố tình tổ chức ở cái nơi hoang vu chim không thèm ghé này, khiến đám yêu quái mong chờ bấy lâu cũng phải khó chịu ra mặt.

 

Hết

Chương 172:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page