Danh sách chương

Anh ta nói với Quý Minh Hi: “Dù sao thì thầy cứ làm thủ tục nghỉ việc cho tôi là được, đợi tôi lấy giải xong sẽ ghé qua Thị trấn Yêu Quái một vòng rồi quay lại giúp thầy.”

“Được rồi, lát nữa tôi giúp anh làm.” Quý Minh Hi giơ tay làm ký hiệu “ok”, cúi đầu tìm kiếm thông tin về cuộc thi trên mạng, đúng lúc này, tin nhắn từ Duyên Hựu Linh cũng đến.

Hóa ra, đã được công nhận là Cơ sở Giáo dục Đặc biệt, thì những chính sách hỗ trợ đặc biệt không phải chỉ để “hưởng”, mà khi cần cũng phải phối hợp hỗ trợ lại quốc gia. 

Ví dụ như cuộc thi khoa học lần này—có vẻ hơi… quái lạ. Tuy chưa có bằng chứng rõ ràng, nhưng nếu để yêu quái có năng lực tự vệ tham gia thì vẫn an toàn hơn là đưa người thường vào.

Quý Minh Hi phát hiện ra quy mô cuộc thi lần này khá lớn, phần thưởng cũng rất hấp dẫn. 

Quan trọng nhất là—có người thi hành pháp luật của quốc gia lẫn Lộc Nghênh Xuân làm hai lớp đảm bảo, nên về cơ bản không cần quá lo về an toàn. 

Dù xét từ góc độ rèn luyện cho học sinh, hay từ góc độ tuyển sinh, đây đều là một cơ hội tuyệt vời.

“Đi thôi, tôi đưa anh lên văn phòng làm thủ tục nghỉ việc trước.” Quý Minh Hi cất điện thoại vào túi, dẫn người đi về phía toà nhà hành chính. 

Nhưng từ xa anh đã nhìn thấy Thập Khả Tư đang xoay vòng tại chỗ, xung quanh còn có một đám yêu quái đang tụ tập vây quanh.

Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?

Anh bước đến gần, thì phát hiện nhóm yêu quái kia đang cổ vũ khí thế cho Thập Khả Tư.

“Cố lên! Tư Tư dũng cảm đừng sợ! Cả chuyến dã ngoại mùa thu của chúng ta trông chờ vào cậu đó!”

Quý Minh Hi thấy khó hiểu—chuyện gì lại có thể liên quan đến cả buổi dã ngoại tập thể? Sao anh lại không biết gì nhỉ?

Anh còn chưa kịp mở miệng thì một chiếc điện thoại đã được nhét vào tay mình.

Cúi xuống nhìn, trùng hợp làm sao—chính là trang tuyên truyền của Cuộc thi khoa học thanh thiếu niên thành phố Khôi Giác.

Thập Khả Tư cắn môi, trong tiếng cổ vũ náo nhiệt xung quanh, nhỏ giọng nói: “Thầy ơi… em muốn tham gia cuộc thi này… giải nhất có tám mươi vạn tiền thưởng.”

Giọng cô ấy càng nói càng nhỏ, sợ thầy sẽ cười mình không biết lượng sức. Nhưng cô ấy thật sự rất muốn có số tiền đó—gia cảnh nghèo khó khiến cô ấy tin rằng chỉ có tiền mới có thể báo đáp ơn cứu mạng của thầy và các bạn.

Quý Minh Hi dịu dàng hỏi: “Đã tìm được đồng đội chưa?”

“Em em em đây!” 

Chưa kịp để Thập Khả Tư trả lời, đám yêu quái xung quanh đã đồng loạt giơ tay xung phong—đi thi ở thành phố Khôi Giác chẳng phải cũng gần như là đi chơi dã ngoại sao? Nói trắng ra là… trốn học tập thể!

Quý Minh Hi mỉm cười: “Xem ra đồng đội thì không thiếu rồi, vậy từ hôm nay chúng ta sẽ dành thêm thời gian để huấn luyện đặc biệt nhé.”

“Yeahhhh!”

Đám yêu ma tinh quái reo hò vui sướng như thể người đi thi là chính họ. Còn nhân vật chính Thập Khả Tư thì ngơ ngác, không khỏi có chút kinh ngạc. 

Cô ấy cứ nghĩ sẽ phải mất công lắm mới thuyết phục được thầy giáo, dù sao mình cũng chỉ là một đứa bé vùng núi học lệch, kiến thức nền không vững, thành tích cũng chẳng nổi bật, vậy mà thầy lại dịu dàng đồng ý như thể việc cô ấy đăng ký tham gia là chuyện hết sức bình thường.

Cô ấy cảm thấy… rất vui.

Cô ấy cúi đầu nhỏ nhẹ hỏi: “Thầy không sợ em sẽ lãng phí thời gian và tiền bạc của mọi người sao?”

Dù là chi phí đi lại hay thời gian luyện tập đều là những thứ rất quý giá.

“Làm sao có thể gọi là lãng phí được? Chỉ cần chúng ta cùng nhau cố gắng, cùng nhau tiến bộ, cho dù kết quả thế nào thì việc này cũng sẽ trở thành một ký ức đẹp trong tuổi trẻ của chúng ta.  Hơn nữa… thật ra thầy cũng đang định cho các em tham gia đấy.” Quý Minh Hi mỉm cười, đôi mắt cong cong như trăng non. 

Sự kiện này phải lập đội thi, anh còn đang lo không biết thuyết phục ai, ai ngờ quay đi một cái đã thấy bọn họ tự đăng ký hết rồi.

Thập Khả Tư hoàn toàn không hiểu được trong lòng người lớn đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy yêu cầu mình đưa ra thật vô lý, còn Quý Minh Hi—người đã đồng ý với yêu cầu ấy—chính là thầy giáo dịu dàng nhất trên đời.

Cô ấy đưa máy chiếu nhỏ trong tay cho thầy, nói: “Cái này là em tự làm sau khi xem video. Thầy thử mở ra xem nhé.”

Đây vốn là “quân bài tẩy” cô ấy chuẩn bị để thuyết phục thầy, dù bây giờ không cần dùng đến nữa, nhưng vẫn rất muốn cho thầy thấy.

“Giỏi quá đi mất. Mới chỉ xem video thôi mà đã có thể tự làm ra máy chiếu, đây không phải chuyện mà người bình thường làm được đâu.” Quý Minh Hi thật lòng khen ngợi, trong lòng không khỏi nghĩ: cô bé này có phải đang bị chôn vùi tài năng ở ngôi trường này không?

 

Hết

Chương 169:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page