“Không được. Trên phê chuẩn chỉ cho học sinh và giáo viên Trường Dao Khởi làm căn cước thôi. Những yêu quái khác muốn làm thì phải vượt qua kỳ thi ‘Pháp tắc sinh tồn trong xã hội loài người’. Nếu không thì mấy yêu quái sống cách biệt xã hội như các người sẽ dễ gây hoang mang.”
Nghĩ đến chồng sách ôn thi dày cộp kia là đầu Lộc Nghênh Xuân lại nhức lên. Nhất là bây giờ nó chỉ muốn nhanh chóng đi tìm chủ nhân, hoàn toàn không có tâm trạng đọc sách, thi cử lại càng không xong.
Nó suy nghĩ một lúc, sau đó bước đến bên cạnh Quý Minh Hi, nói: “Tôi là… giáo viên của Trường Dao Khởi, giờ có thể làm chưa?”
Trên mặt Lộc Nghênh Xuân thoáng ửng đỏ. Ban đầu nó định nhận mình là học sinh, nhưng cuối cùng vẫn không dẹp nổi sự tự tôn kỳ quặc của một thần lộc, nên đành sửa lại thành giáo viên.
Nhưng nó có thể dạy cái gì chứ? Mỗi ngày chỉ đứng trên mái nhà nhìn bọn họ học mà nghe như đang nghe thiên thư vậy.
Một con hạc trắng từ xa bay tới, hóa thành một ông lão râu bạc, giơ tay nói: “Tôi cũng làm giáo viên, cho tôi… làm cái chứng đó luôn đi!”
Ông lão chẳng biết căn cước công dân là thứ gì, nhưng đến cả thần lộc còn gấp rút muốn làm thì chắc chắn là thứ tốt, không làm thì tiếc hùi hụi.
“Chuyện này…” Nhiễm Hữu Phong quay sang cầu cứu Quý Minh Hi, anh ta chưa từng nghe chuyện ai đó vì muốn làm căn cước mà xin tạm làm giáo viên.
Cuốn sổ trước ngực Quý Minh Hi lóe sáng, tên của Lộc Nghênh Xuân và Hạc Tri Thư lần lượt hiện ra trên đó.
Quý Minh Hi nói: “Cứ làm cho họ đi. Cả hai đều là yêu quái có chừng mực.”
Nhiễm Hữu Phong nhìn Lộc Nghênh Xuân đầy nghi hoặc—mới lúc nãy vừa hóa thành một con nai to như hòn đảo, vậy mà anh lại bảo là “yêu quái có chừng mực”?
Nhưng mà Quý Minh Hi là hiệu trưởng, ở đây hiệu trưởng nói gì thì chính là như thế. Thế là anh ta ngoan ngoãn làm căn cước cho Lộc Nghênh Xuân.
Nhiễm Hữu Phong là kiểu người rảnh một chút là thấy ngứa ngáy chân tay. Vừa nhập thông tin, anh ta vừa tranh thủ trò chuyện với Quý Minh Hi:
“Sếp bọn tôi có nói với cậu chưa? Nhiệm vụ tiếp theo là đến Thị trấn Yêu Quái. Nơi đó có kết giới ẩn giấu, người thường không phát hiện ra được, cần nhờ đến sức mạnh của các cậu. Nhưng cậu cứ yên tâm, lần này cử người đông lắm, tuyệt đối không để các cậu gặp nguy hiểm đâu.”
“Thị trấn Yêu Quái?” Quý Minh Hi nhướng mày.
“Cậu chưa nghe bao giờ à?” Nhiễm Hữu Phong hơi ngạc nhiên.
“Lục địa Thần Châu, kể từ sau thảm họa thiên tai thì bị chia làm ba khu vực, lần lượt do núi Hi Dương, Dạ Hoa Sơn và Yêu Lao Sơn quản lý.
Còn ở ranh giới ba khu vực ấy, có một vùng xám đặc biệt—chính là nơi cư trú của đủ loại tiểu yêu quái. Người ta gọi nơi đó là Thị trấn Yêu Quái.”
“Chuyện này tôi biết nè!” Ngải Tả Tư chẳng biết từ đâu nhảy ra, trên mặt vẫn còn giữ nguyên vẻ phấn khích.
Anh ta nói: “Điểm đến tiếp theo của tôi chính là Thị trấn Yêu Quái! Nghe nói ở đó Sinh Tử Bộ đã xuất hiện, để ăn mừng bảo vật hiện thế, họ đang chuẩn bị một sự kiện rất lớn, nên tôi muốn đến đó thử vận may.”
Vừa nghe thấy ba chữ “Sinh Tử Bộ”, vốn dĩ Lộc Nghênh Xuân đang chuẩn bị rời đi thì lại dừng bước.
Ngải Tả Tư cũng không định vòng vo, liền báo cáo với Quý Minh Hi: “Hiện giờ thành phố Khôi Giác đang tổ chức Cuộc thi khoa học thanh thiếu niên.
Có tin đồn rằng người khởi xướng sự kiện này có liên hệ với Thị trấn Yêu Quái. Phần thưởng cho người đạt giải nhất là một suất tham gia hoạt động vui chơi đặc biệt, tôi đoán chính là sự kiện chúc mừng Sinh Tử Bộ.
Thầy giúp tôi làm đơn xin nghỉ việc nhé, tôi sẽ bỏ tiền túi lo liệu, rồi trà trộn vào đội của một trường khác để tham dự.”
Lộc Nghênh Xuân nhìn Quý Minh Hi, nghiêm túc nói: “Chúng ta cũng đi đi.”
Hiện tại nó đã là giáo viên của Trường Dao Khởi, chịu ràng buộc bởi khế ước nên không thể tự ý bỏ sang nơi khác như Ngải Tả Tư.
Nếu đi một mình, có khi còn không tìm nổi đường đến Thị trấn Yêu Quái, vậy nên cách ổn thỏa nhất vẫn là thúc đẩy Quý Minh Hi tham gia.
Ngải Tả Tư hơi ngập ngừng, cố gắng nói một cách uyển chuyển: “Tuy là ai cũng có thể đăng ký tham gia cuộc thi, nhưng… chỉ có giải nhất mới nhận được vé vào cửa. Mà trường của chúng ta thì… e là không được ổn cho lắm.”
Theo đánh giá của anh ta thì không phải “e là”, mà là “chắc chắn không thể”. Trong thời gian làm giáo viên ở đây, anh ta đã nắm được trình độ thật sự của lũ nhỏ—kiến thức nền quá yếu, có thể theo kịp chương trình học đã là tốt lắm rồi, còn đòi thi thố gì nữa?
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng