Danh sách chương

Khi nói chuyện với Quý Minh Hi:
 (căng thẳng đến cứng họng)
 (hu hu hu con cũng là đứa ngốc không biết nói)
 (chắc chắn là do di truyền mà ra đó!)

Trước khi bị giao bài tập: Bách Hiểu Sinh: “Thần Núi đại nhân là người dịu dàng nhất trên đời!”

Sau khi bị giao bài tập: Bách Hiểu Sinh: “Quý Minh Hi là đại ma vương chui ra từ trái tim đen ngòm!”

***

Dưới sự bảo chứng của Duyên Hựu Linh và Quy Lễ Quốc, danh hiệu “Cơ sở giáo dục đặc biệt” đã chính thức được trao cho Trường Trung học Dao Khởi.

Khi Quý Minh Hi tỉnh dậy, trong hộp thư đã có cả loạt tài liệu liên quan đến các chính sách phúc lợi dành cho đám tiểu yêu. Có thể thấy quốc gia thật sự rất xem trọng chuyện này.

Anh vừa định nghiên cứu kỹ hơn thì gặp phải khách đến từ biệt—Nai Ngũ Sắc.

Một ngôi trường thế này hoàn toàn không thể giam giữ yêu quái cấp bậc thần thú như thần lộc. Nó đến để nói lời tạm biệt, cũng là để cảm tạ.

Ánh sáng dịu dàng tụ lại, chiếc chuông bạc treo trên sừng hươu từ từ rơi xuống, lơ lửng trước mặt Quý Minh Hi.

“Tôi phải đi tìm chủ nhân của mình rồi. Hôm nay chia tay, chẳng biết khi nào mới gặp lại. Cảm ơn ngài đã bảo vệ tôi suốt những năm qua. Nếu cần giúp, chỉ cần rung chuông này, dù tôi đang ở đâu, cũng sẽ quay về giúp ngài.”

Quý Minh Hi nhận lấy chiếc chuông, đưa ví tiền của mình qua, nói: “Đây là tiền của nhân giới, có thể sẽ có ích.”

Thần lộc cúi đầu cảm ơn, ngậm lấy ví tiền rồi đạp không mà đi, thân ảnh nhanh chóng biến mất khỏi kết giới.

Dù đã từ thần sa vào thân yêu, nhưng thực lực của Thần Lộc Nghênh Xuân vẫn không thể xem thường. Thế nhưng, năm xưa nó cũng từng suýt chết dưới tay Chấp pháp giả.

Chấp pháp giả sở hữu sức mạnh nghịch thiên do Thiên Đạo ban cho, có thể diệt trừ vạn vật yêu tà. Đến cả sinh vật mang huyết thống thần thú cũng không thể chống đỡ nổi. Vậy… thần thì sao?

“Chấp pháp giả có thể giết thần không?” Quý Minh Hi hỏi.

Giản Hoang suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu: “Không rõ. Bởi vì thế gian này, từ lâu đã không còn thần linh nữa.”

Không từng đối mặt thì làm sao biết được sức mạnh mạnh yếu thế nào.

“Cũng đúng.” Quý Minh Hi gật đầu, liếc qua mấy thông báo của cơ quan đặc biệt rồi bảo Bách Hiểu Sinh đi gọi học sinh đến tập trung—hôm nay Duyên Hựu Linh sẽ cử người tới giúp làm thẻ căn cước.

Người đến là Nhiễm Hữu Phong, anh ta mang theo một chiếc máy ảnh đặc biệt và laptop. Chỉ ba bước hai thao tác là xử lý xong thủ tục.

Là một người nắm chắc “cái bát sắt” trong tay, chỉ cần không phải đối mặt với Giản Hoang thì anh ta vẫn rất đáng tin.

Trời bị mây đen che kín, bóng tối bao phủ toàn bộ sân thể dục.

“Thời tiết quái thật, mới lúc nãy còn nắng chang chang, sao vừa nói mây là mây kéo đến luôn rồi?” Nhiễm Hữu Phong nhíu mày làu bàu. 

Nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, sắc mặt anh ta liền tối sầm lại. Nếu không phải còn nhớ đây là trường học, có lẽ đã văng tục rồi.

Trên trời có một con nai khổng lồ to bằng cả hòn đảo!

Khi nó từ từ hạ xuống, thân hình cũng dần thu nhỏ lại. Đến khi chạm đất, một luồng kim quang lóe lên, hóa thành dáng vẻ của một thanh niên đạo cốt tiên phong.

“Gặp phải khó khăn gì sao?” Quý Minh Hi hỏi. Trong ấn tượng của anh, Thần Lộc luôn hiểu rõ ranh giới giữa người và yêu, xưa nay vẫn cho rằng yêu quái nên ẩn mình trong thế giới loài người, nên rất hiếm khi hành động rầm rộ như vậy.

Lộc Nghênh Xuân quay đầu sang chỗ khác, như thể đang nén giận, nghiến răng nói: “Họ nói tôi không có căn cước công dân.”

Có tiền mà không mua được vé xe, cưỡi gió bay lên thì lại bị Quy Lễ Quốc bắt về dạy dỗ một trận, học cả đống kiến thức loài người, vậy mà cuối cùng vì thi trượt bài kiểm tra lại bị từ chối làm giấy tờ tùy thân. 

Không nơi nào tiếp nhận, nó loanh quanh thế nào lại quay về Trường Dao Khởi.

Người luôn điềm đạm như nó cũng không nhịn được mà lẩm bẩm chửi thầm trong bụng—cái bài thi căn cước đó thật quá khó, đến cả thần tiên Đại La đến thi cũng trượt cho xem!

Huống hồ sáng nay còn vừa chính thức từ biệt Quý Minh Hi, vậy mà chưa đầy ba tiếng đã quay lại, nó còn biết giữ thể diện thần lộc nữa không?

Quý Minh Hi cũng đoán được suy nghĩ trong lòng nó, dịu dàng trấn an: “Thế thì con đến đúng lúc rồi, bọn tôi đang làm căn cước cho học sinh ở đây.”

Nghe đến đó, Lộc Nghênh Xuân kinh ngạc đến quên cả tức giận, ánh mắt nhìn Quý Minh Hi tràn ngập sự khâm phục. 

Làm được giấy tờ tùy thân khó như vậy mà Quý Minh Hi lại có thể để cả trường đều có, quả nhiên xứng danh là Thần Núi Hi Dương.

Ngay lúc bó chuẩn bị “tranh thủ” một cái căn cước, thì bên cạnh, người đàn ông mặc đồng phục nghiêm túc lên tiếng từ chối: 

 

Hết

Chương 167:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page