Danh sách chương

Không cần đọc tâm thuật, Giản Hoang cũng đoán được—chắc chắn tên nhãi này đang nguyền rủa mình trong lòng.

Bách Hiểu Sinh liếc lại đầy khiêu khích: Tới đi! Phụ tử tương tàn, chơi tới cùng! Không có mồm thì kiếp này khỏi lấy được vợ nhé, đồ đầu đất!

Vì hạnh phúc tương lai của chính mình, Giản Hoang bắt đầu phân tích bẫy trong lời Bách Hiểu Sinh, rồi từng câu từng chữ phản bác lại với Quý Minh Hi: 

“Tôi trong lòng đương nhiên cũng có tình cảm. Nếu tôi thật sự vô tình vô dục, thì địa phận núi Hi Dương này e rằng đã giống như Dạ Hoa Sơn kia, từ lâu đã chẳng còn một con yêu nào sống sót.”

Quý Minh Hi gật đầu đồng tình. Anh nhớ đến những lời trước đây Giản Hoang từng nói—muốn cùng anh phá vỡ xiềng xích của Thiên Đạo, tìm kiếm một chốn dung thân cho yêu quỷ. 

Anh tin rằng trong lòng Giản Hoang thực sự có tình yêu—giống như anh—là tình yêu với muôn loài sinh linh trên mảnh đất này.

Anh ngước nhìn về phía xa, ánh mắt dịu dàng: “Đúng vậy, đại ái cũng là ái. Ta và anh giống nhau, yêu núi rừng muôn sắc, yêu vạn vật nhân gian, yêu hết thảy những điều thuộc về thế gian này.”

Giản Hoang: …Tôi hận cậu là khối đá!

Hắn nói vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Những vạn vật nơi trần thế ấy, hắn chẳng yêu thứ gì cả—thứ hắn yêu, chỉ có duy nhất người đang đứng trước mặt mình đây!

Bách Hiểu Sinh bật cười “phụt” một tiếng, thấy Giản Hoang nhìn sang liền vội vàng bịt miệng lại. 

Cậu bé quyết định từ hôm nay phải thay đổi bản thân, tuyệt đối không làm người như Giản Hoang nữa—miệng có mà không biết dùng.

Tiếng cười đó khiến Quý Minh Hi hoàn hồn lại, lúc này mới nhớ ra còn có chuyện của “bé con” vẫn chưa giải quyết. Sau này vẫn phải dạy học tiếp, cứ để Bách Hiểu Sinh tránh mặt mãi cũng không phải cách.

Anh nói: “Thần Núi đã ngã xuống, còn bây giờ tôi là một con người. Em hãy xem tôi và ngài ấy là hai người khác nhau đi.”

Sao có thể được chứ! Bách Hiểu Sinh điên cuồng lắc đầu, trong lòng trào dâng một tràng lời muốn nói, nhưng tắc nghẹn hết cả lại, chẳng thốt nổi chữ nào.

Trong lòng cậu bé như nhỏ hai hàng lệ: Mình cũng là đứa có miệng mà không biết dùng đây này, đồ ngốc!

Quý Minh Hi dịu dàng trấn an: “Đừng căng thẳng, hít thở sâu nào.”

Bách Hiểu Sinh làm theo lời anh, quả nhiên dễ chịu hơn một chút, ít nhất gương mặt trắng trẻo không còn đỏ gay như vừa rồi nữa.

Quý Minh Hi tiếp lời: “Đã gọi tôi là mẹ, thì lời mẹ nói em phải nghe chứ đúng không?”

Bách Hiểu Sinh gật đầu điên cuồng—dù có bảo hái sao hái trăng, cậu bé cũng sẽ nghĩ cách hoàn thành!

Quý Minh Hi: “Vậy thì từ giờ, bài tập của em nhân đôi nhé. Mình phải xây nền tảng thật chắc.”

Không khí bỗng trở nên đặc quánh. Bách Hiểu Sinh do dự rất lâu, cuối cùng vẫn gật đầu—chỉ là vì quen sống thoải mái, nên mới không thích làm bài tập. Nhưng nếu Thần Núi đại nhân bảo làm… thì cậu bé sẽ làm.

Quý Minh Hi cũng hơi bất ngờ. Không ngờ đứa nhỏ này lại sẵn sàng nhượng bộ vì anh đến mức ấy. 

Thế là anh thừa thắng xông lên: “Em là con trai hiệu trưởng mà học không giỏi thì mất mặt lắm. Lần sau cố gắng giành hạng nhất lớp nhé, nếu không được thì bài tập sẽ nhân ba. Cho đến khi nào tôi thấy em có thể đứng đầu mới thôi.”

“Quý Minh Hi! Đủ rồi đó! Lý Thu Thu học giỏi như vậy là người thường đổi kịp được sao! Đứa nào muốn làm con hiệu trưởng thì tự mà làm! Em không làm nữa!” 

Bách Hiểu Sinh chống nạnh giận dỗi hét lên.

Còn giành hạng nhất? Là muốn lấy mạng cậu bé chắc!? Đây rõ ràng là trá hình tăng bài tập! Đúng là đại ma vương! Ma vương mọc lên từ trái tim đen ngòm không có nhân tính!

“Thấy chưa, vậy là nói chuyện bình thường được rồi còn gì.” Quý Minh Hi cười nói.

Anh xoa đầu Bách Hiểu Sinh mềm mềm mượt mượt, dịu dàng bảo: “Thật ra thầy cũng không khác gì các em đâu. Lần sau gặp thầy mà còn căng thẳng, thầy sẽ thực sự tăng bài tập đó.”

Nói xong, anh khẽ ngáp một cái, thong thả bước vào bên trong kết giới.

Bách Hiểu Sinh nhìn theo bóng lưng ấy, ngập ngừng không nói nên lời, nhưng cảm giác căng thẳng trong lòng thật sự đã vơi đi không ít.

Cậu bé quay sang phía Giản Hoang, đầy chân thành mà đề xuất: “Hay là… anh giúp em làm một ít bài tập đi? Biết đâu sau đó em sẽ nói chuyện được trước mặt mẹ thì sao?”

Giản Hoang hơi nhấc mí mắt lên, giọng mang theo cảnh cáo: “Ai là mẹ cậu?”

Bách Hiểu Sinh rất biết thời biết thế, lập tức sửa lời: “Em thấy chiêu ‘gọi cha’ này thật sự hiệu quả lắm đó, anh cũng thử xem sao. Biết đâu thật sự có ích! Đúng không, mẹ?”

Lời tác giả:

Giản Hoang: Đứa nhỏ này ba ngày không đánh là lại ngứa đòn rồi.

Bách Hiểu Sinh lăn lộn trong đống bùn: “Cha Minh Hi cứu con với! Mẹ đánh con!”

Giản Hoang: (thu roi lại)

Bách Hiểu Sinh: Giản Hoang đúng là đồ ngốc không có miệng.

 

Hết

Chương 166:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page