Duyên Túy thử vận động cổ tay, phát hiện quả thật là linh hoạt hơn cả tay gốc của mình, thậm chí còn điều khiển dễ hơn. Đắm chìm trong cảm giác kỳ diệu ấy, cậu bé hoàn toàn quên mất việc phải giải thích.
Kết quả là lại thấy Quý Xa Xa ôm một đống kẹo, đôi mắt ngấn nước nhìn mình: “Tớ không cố ý đâu, mấy viên kẹo này cho cậu hết, nhưng bài tập cậu tự làm nhé được không?”
Duyên Túy bật cười, khẽ gật đầu đồng ý. Cậu bé lại đặt những viên kẹo vào tay Quý Xa Xa, sau đó chậm rãi giải thích về năng lực của mình cho cả lớp nghe.
Không khí rôm rả náo nhiệt này, cậu bé rất thích.
Cả đêm cày cuốc, đám yêu quái cuối cùng cũng hoàn thành đống bài tập nhờ vào việc thảo luận và giúp đỡ lẫn nhau.
Dù không cần ngủ như con người, nhưng ai nấy đều mệt rã rời, nằm gục trên bàn không buồn nhúc nhích.
Những người phàm đã từng thi đại học và quen với việc thức đêm thì đỡ hơn chút.
Sau khi điền xong hết đề, họ vẫn còn sức đi dạo quanh trường. Một đêm cùng nhau chiến đấu vì bài tập khiến họ không còn sợ yêu quái như trước.
Yêu, quỷ, tinh, quái… hình như ngoài việc có năng lực mạnh hơn thì cũng chẳng khác gì con người là mấy.
Quý Minh Hi ngồi trong văn phòng chấm bài, mí mắt rũ xuống, lấy tay che miệng khẽ ngáp một cái.
Từ lúc xuống núi vào ban ngày đến giờ anh vẫn chưa được nghỉ ngơi, giờ lại thức trắng đêm, mệt mỏi rã rời.
Anh đặt bút đỏ xuống bàn: thôi cứ để khi nào ngủ dậy rồi chấm tiếp, dù gì hôm nay cũng là Chủ nhật.
Bên cạnh, Giản Hoang mở ra cánh “cửa tùy ý” đã chuẩn bị sẵn từ trước, sau cánh cửa là một chiếc giường êm ái đang tỏa ra sự hấp dẫn không gì cưỡng nổi.
“Cảm ơn.” Quý Minh Hi bước tới, vừa ngáp vừa hỏi: “Muốn ngủ cùng không?”
Mặc dù biết lời của Quý Minh Hi hoàn toàn là nghĩa đen, nhưng Giản Hoang vẫn không nhịn được mà tay run nhẹ, chiếc giường đối diện lập tức biến thành động phủ sau núi trường học—nơi họ từng sống cùng nhau hàng ngàn năm.
Lúc này Quý Minh Hi mới nhận ra câu vừa rồi của mình dễ gây hiểu lầm.
Hiếm khi thấy Giản Hoang bối rối như vậy, anh không những chẳng thấy áy náy mà còn nổi hứng trêu người, cười đùa: “Xem ra so với ký túc xá giáo viên, anh vẫn thích cái động phủ chỉ có hai chúng ta hơn nhỉ.”
Sau gáy Giản Hoang đỏ bừng như bị thiêu cháy, người vốn không giỏi ăn nói giờ lại càng chẳng thốt nổi một lời.
Chết rồi, hình như chọc hơi quá đà rồi.
Quý Minh Hi vỗ vai Giản Hoang, an ủi: “Chỉ đùa thôi, anh đừng để bụng. Ý tôi là chỉ đơn thuần muốn nằm nghỉ một lát thôi, mấy hôm nay mệt thật sự.”
Nói xong, anh xoay cổ một cái, rồi chui tọt vào cánh cửa tùy ý—chuồn lẹ.
Ánh mắt Giản Hoang dõi theo bóng dáng kia khuất dần, câu “ừ” mãi không thốt ra khỏi miệng lại bị hắn nuốt ngược vào trong lòng.
Cảm giác nóng rát trên mặt cũng dần tan đi, hắn hơi bực bội vì sự im lặng của bản thân. Nếu hắn mặt dày thêm một chút, thì giờ có khi đã được nằm cùng giường với Quý Minh Hi rồi.
Hắn ghi lại cảm nghĩ lúc này vào điện thoại, sau đó cũng bước theo sau.
Động phủ sau núi là nơi thuộc về Thần Núi Minh Hi, bên trong chỉ có một chiếc ghế đá hai chỗ và một chiếc giường đá, đơn sơ đến mức có phần quá đáng.
Thế nhưng Minh Hi đã ở đây suốt mấy ngàn năm, ngày ngày sống cùng cô đơn, cho đến khi nhặt được Tiểu Hắc, nơi này mới bắt đầu có thêm vật dụng mới.
Đây là lần đầu tiên Quý Minh Hi quay lại nơi này với thân phận con người. Anh bước ra khỏi động, nhìn thấy núi Hi Dương từng tiêu điều giờ đây đã tràn đầy sức sống. Đỉnh núi vốn chỉ có mình anh giờ cũng trở nên nhộn nhịp.
Từ dưới truyền lên tiếng xẻng đào đất, Quý Minh Hi tò mò bước xuống xem thì phát hiện là Bách Hiểu Sinh đang đào mộ.
Quần áo cậu bé bị đất bẩn dính đầy nhưng không hề bận tâm, sau khi dùng xẻng xúc bỏ lớp đất phía trên, cậu bé liền dùng tay không moi bùn đất ra, sợ rằng xẻng sẽ làm hỏng vật bên trong.
Do động phủ có kết giới bao quanh nên Bách Hiểu Sinh không phát hiện ra Quý Minh Hi đang đứng trong đó, chỉ mải mê đào đất một mình.
Tấm bia mộ gỗ bị đổ nằm một bên, trên đó ghi dòng chữ:
[Mộ của từ mẫu Minh Hi, hiếu tử – linh hồn gắn bó với Trường Trung học Dao Khởi, Bách Hiểu Sinh kính lập]
Quý Minh Hi: ???
Lập mộ và dựng bia cho Minh Hi thì anh có thể hiểu được, nhưng tại sao lại là “từ mẫu”? Vậy còn cha đứa nhỏ là ai?
Lúc này Bách Hiểu Sinh đã đào được thứ mình muốn. Cậu bé dùng vạt áo lau sạch lớp bùn trên chiếc hộp, cảnh giác nhìn quanh một lượt, xác nhận không có ai mới cẩn thận mở hộp ra, lấy vật bên trong ra giũ nhẹ.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng