Danh sách chương

“Ừ, đúng vậy.”

Không khí lặng đi một lúc lâu, rồi bỗng nhiên nai ngũ sắc quay đầu lại hỏi: “Ông vừa nói gì? Quý Minh Hi là Thần Núi?”

“Đúng vậy, rõ rành rành vậy mà hai người không nhìn ra sao?” Quy Lễ Quốc ngơ ngác, cảm thấy khó hiểu—mọi người đều tu luyện cả vạn năm, bước ra từ thời đại của chư thần, sao lại không nhận ra chuyện này?

“Nhưng… nhưng chẳng phải Thần Núi đã ngã xuống rồi sao?” Trong mắt nai ngũ sắc hiện lên vẻ nghi hoặc. Nó mơ hồ có linh cảm, nhưng không dám tin—thần đã ngã xuống lẽ ra phải tan biến khỏi thế gian mới đúng.

Trong mắt nai ngũ sắc, vẻ mông lung dần chuyển thành hy vọng—nếu Quý Minh Hi có thể chuyển thế, vậy thì chủ nhân của nó, Thần Núi Xuân Sinh, chẳng phải cũng có thể đang tồn tại ở một góc nào đó trong thế gian hay sao?

Bạch Hạc thì rất tự giác, giơ cánh lên nói: “Hai người có huyết thống thần thú chứ tôi thì không, nên nhìn không ra cũng là điều dễ hiểu.”

Trên trời, mây sấm lóe sáng, một tia lôi kiếp giáng xuống. Quy Lễ Quốc lập tức hóa thành Huyền Vũ, rụt cổ thu mình vào trong vỏ rùa, cứng rắn gánh trọn cú đánh.

Ông ta ngơ ngác mất vài giây, rồi mới gãi đầu cười gượng: “Xin lỗi, sống lâu quá nên quên mất mình xuất thân từ nghề bói toán. Mỗi ngày đều dùng năng lực, nhìn quen nhân quả tuyến rồi, cứ tưởng ai cũng như mình.”

Tiết lộ những điều không nên nói sẽ khiến vận mệnh tương lai thay đổi lớn, kéo theo lôi kiếp giáng xuống. Nếu không phải ông ta nhìn thấy mây sấm, thì có khi đã quên mất mấy quy tắc hạn chế này rồi.

Dù sao thì ngày thường xem bói cho người phàm, làm gì có ai gây chấn động tới mức dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy.

“Thần Núi Xuân Sinh…” Nai ngũ sắc khẽ thì thầm.

“Không nói nữa, không nói nữa đâu, cái thân già này không chịu nổi bị sét đánh lần nữa đâu.” Quy Lễ Quốc đứng dậy, trước khi đi vẫn để lại một câu cho người bạn cũ đang tổn thương tinh thần: 

“Nghe đồn, quyển Sinh Tử Bộ đã thất lạc từ lâu giờ đã xuất hiện trở lại. Nhưng mà không phải tôi đoán ra đâu nhé, độ tin cậy thì phải tự cân nhắc.”

Trong Sinh Tử Bộ ghi lại tuổi thọ và tình trạng của mọi sinh linh. Nếu Thần Núi Xuân Sinh thật sự còn sống, thì tên của ngài chắc chắn sẽ có trong đó.

Nai ngũ sắc cảm ơn bóng lưng dần biến mất của người bạn cũ, sau đó xoay người nhìn về phía lớp học vẫn sáng đèn—đã đến lúc nói lời từ biệt với Thần Núi rồi.

***

Trong lớp học, mọi người đang náo nhiệt chào đón bạn học mới. Đặc biệt là khi nghe nói bạn ấy học rất giỏi, cả hai mươi người—cả người lẫn yêu—vỗ tay hăng say cứ như có đến mấy trăm người vậy.

Duyên Túy chưa từng được chào đón nồng nhiệt đến thế, lập tức dâng trào cảm giác vinh dự tập thể. Còn chưa ngồi vững đã cầm bút lên, chuẩn bị thể hiện thật xuất sắc.

Kết quả… không làm được bài.

Cậu bé gặp tai nạn ngay sau kỳ thi trung học cơ sở, chưa kịp học trước kiến thức lớp Mười. Ngoài môn tiếng Anh và ngữ văn còn có thể “ăn mày vốn liếng cũ”, mấy môn khác đều chịu chết.

Mồ hôi lạnh rịn ra nơi thái dương, cậu bé căng thẳng nhìn chằm chằm vào đề thi, không dám ngẩng đầu lên, sợ thấy ánh mắt thất vọng của các bạn xung quanh.

Quý Xa Xa nhìn ra vẻ lúng túng của cậu bé. Dù sao cũng là đàn em mà mình kéo vào, không an ủi một chút thì sao được?

“Nhỏ như cậu đừng tạo áp lực cho bản thân lớn quá, nhìn xem ở đây toàn học dốt, thêm cậu cũng chẳng sao.” Cô bé vỗ vỗ tay Duyên Túy, kết quả… cánh tay đó rơi xuống trước mặt mình, vỡ thành mấy khúc.

Quý Xa Xa ôm mặt hét toáng lên: “A a a a thầy Quý ơi mau tới đây! Em lỡ vỗ gãy tay bạn mới rồi! Làm sao đây? Có khi nào em phải viết bài tập thay cho bạn ấy không? Huhu không muốn đâu, Xa Xa không muốn bị tăng bài tập đâu mà!”

Đói Đói thở dài đầy già dặn—sản phẩm thí nghiệm chưa hoàn chỉnh đúng là quá yếu, lại phải đến lượt “tiền bối” như nó ra tay sửa chữa. Nó mở miệng trên tay ra, một hơi nuốt trọn bàn tay đang nằm dưới đất.

Kết quả là… tiếng la hét xung quanh lại càng to hơn.

“Cái đó không ăn được đâu! Mau nhả ra đi, đói quá thì bọn tớ cho cậu ăn cái khác!”

Cả lớp nhao nhao rút đồ ăn vặt ra, cố gắng dùng bánh kẹo đổi lại tay cho bạn học mới. Nhưng lúc này Đói Đói đang bận sửa tay, hoàn toàn không để ý đến xung quanh.

Duyên Túy đang định mở miệng giải thích thì bất chợt thấy cô bạn học có vẻ ngoài như búp bê trắng tinh xinh xắn, lặng lẽ triệu hồi một cánh tay búp bê khác, “bốp” một tiếng gắn vào cánh tay cậu bé, miệng lẩm bẩm:

“Giống nhau mà, cái này cũng cầm được bút.”

 

Hết

Chương 163:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page