Ví dụ như sự kiện Trường Sinh Môn điên cuồng tạo ra quỷ đói năm xưa, họ hiểu rõ nội tình hơn bất kỳ ai—ngay cả tàn dư của Trường Sinh Môn cũng đều do quốc gia phái người tiêu diệt.
Đói Đói lắc đầu: “Đồng quy vu tận nghĩa là cả hai cùng chết. Nhưng em không chết, thì họ đương nhiên cũng không chết.”
Duyên Hựu Linh kinh ngạc đến mức trừng to mắt—đứa bé ngoan ngoãn vừa rồi còn đang xin lỗi Quý Minh Hi, vậy mà lại chính là con quỷ đói từng gieo họa khắp thế gian tám trăm năm trước.
Ngay cả quốc sư khi ấy cũng thấy đau đầu với yêu quái đó, thế mà bây giờ nó lại cam tâm tình nguyện ở lại chốn nhỏ bé này, chịu khuất phục trước một người phàm như Quý Minh Hi. Rốt cuộc người này là ai?
“Người của Yêu Hương Đường, có vẻ chính là hậu nhân của Trường Sinh Môn. Cả hương liệu họ dùng, lẫn hoa văn trên quần áo đều giống hệt Trường Sinh Môn.” Quý Minh Hi đem những phát hiện và suy đoán gần đây của mình kể lại.
Có lẽ Yêu Hương Đường chính là Trường Sinh Môn cải trang. Mà thí nghiệm tạo yêu quái họ bắt đầu từ tám trăm năm trước chắc chắn cũng có liên quan đến chuyện nhốt yêu rút máu chặt thịt.
Chỉ là mục đích của môn phái tà đạo này đến giờ vẫn chưa rõ. Tám trăm năm sau lại trỗi dậy, sau lưng rốt cuộc là ai đang giật dây?
Nhưng cho dù đáp án là gì thì một điều có thể chắc chắn—mọi việc họ làm đều đang gây tổn hại cho cả loài người lẫn yêu quái trên mảnh đất này.
Duyên Hựu Linh ôm chặt lấy em trai mình, rồi đẩy cậu bé về phía thầy giáo, nghiêm túc nói: “Em trai tôi xin nhờ thầy chăm sóc. Còn chuyện bên ngoài, thầy không cần lo. Bất kể là Trường Trung học Yểu Cầu hay Yêu Hương Đường, Trường Sinh Môn—chỉ cần là kẻ làm ác, quốc gia tuyệt đối sẽ không để chúng yên.”
Nói xong, hắn ta quay người rời đi, dáng lưng quả quyết, dứt khoát như thể đang bước vào một trận chiến vì vận mệnh thế giới.
Quy Lễ Quốc từ trong bóng tối bước ra, không ai phát hiện được ông ta đã đứng đó từ khi nào, sự hiện diện của ông ta nhạt nhòa đến mức như hòa làm một với trời đất.
Ông ta hơi cúi mình chào Quý Minh Hi: “Thật ra ban đầu tôi không tán thành dự án này. Ý tưởng của Duyên Hựu Linh quá ngây thơ, nhưng cậu ta cố chấp, chúng tôi đành phải cùng cậu ấy diễn qua một lượt.
Nhưng hôm nay gặp được cậu, tôi nghĩ—người cố chấp có lẽ là bọn già chúng tôi. Hy vọng cậu có thể giúp tôi nhìn thấy một lần nữa thời đại mà người và yêu chung sống hòa thuận như vạn năm trước.”
“Chắc chắn sẽ có.” Quý Minh Hi đáp lễ.
Gương mặt lạnh lùng, cứng nhắc của Quy Lễ Quốc dịu lại, ông ta cười nói rồi đạp không đuổi theo bóng lưng Duyên Hựu Linh: “Giới trẻ đúng là máu lửa, nhưng mà nếu lũ già như chúng ta còn không hành động, chắc cũng sắp mốc meo đến nơi rồi.”
Quý Minh Hi khẽ cười, anh biết, chuyện này không cần mình phải bận tâm nữa.
“Đi thôi, chúng ta quay lại tự học tiếp nào.”
***
Quy Lễ Quốc không rời khỏi trường, mà đi lên mái nhà của tòa giảng đường đối diện, nơi đó đang có một con nai ngũ sắc và một con Bạch Hạ đứng yên lặng chờ.
Quy Lễ Quốc ôm quyền thi lễ: “Thì ra là Thần Lộc Nghênh Xuân và Bạch Hạc Tri Thư, không ngờ tôi sắp về với đất rồi mà còn gặp lại cố nhân.
Hai người chẳng phải đang ở địa phận Dạ Hoa Sơn sao? Khi Thiên Chế – Chấp pháp giả của Dạ Hoa Sơn – vung một đao xuống khiến trời đất tối sầm, tôi còn tưởng hai vị đã thành oan hồn dưới lưỡi đao ấy rồi.”
Nai ngũ sắc đáp: “Trước khi Thần Núi của Xuân Sinh sơn lâm nạn, đã để lại cho tôi một lá bùa hộ mệnh, nhờ đó tôi không chết. Lúc chạy trốn thì vừa vặn gặp Thần Núi của núi Hi Dương, nên tôi ở lại đó đến giờ.”
Bạch Hạc nói: “Còn tôi thì lưu luyến bầu không khí người – yêu hòa hợp dưới chân núi Hi Dương, nên từ lâu đã định cư ở đây. Nhờ vậy mà tránh được lưỡi đao của Chấp pháp giả Dạ Hoa Sơn. Còn ông thì sao? Lúc ấy hoàng đô nằm trong địa phận Yêu Lao Sơn, sao ông lại bình an vô sự?”
Quy Lễ Quốc ngồi xếp bằng xuống, như đang nhớ lại: “Khi đó hoàng đế nhân tộc không biết đã giao dịch thế nào với kẻ kia, cuối cùng lại giữ được tôi. Nên đến tận bây giờ tôi vẫn chưa từng gặp mặt Chấp pháp giả Yêu Lao Sơn.”
Ông ta nhìn về phía lớp học sáng đèn đối diện, ánh sáng trong mắt dường như cũng được ngọn đèn ấy nhuộm thêm một tia rực rỡ:
“Thần Núi của núi Hi Dương quả là kỳ lạ. Không chỉ từng tạo nên thời đại huy hoàng người – yêu chung sống hòa bình vạn năm trước, giờ còn có thể khiến Trường Dao Khởi rực rỡ đến vậy, đến cả Giản Hoang là Chấp pháp giả cũng đứng về phía cậu ấy. Biết đâu cậu ấy thật sự có thể thay đổi vận mệnh lụi tàn của yêu tộc chúng ta.”
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng