“Vâng ạ!” Duyên Túy nghĩ lại sự phản kháng của mình lúc trước, xấu hổ gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Em xin lỗi, trước đây em cứ nghĩ trường của thầy cũng giống Trường Trung học Yểu Cầu, sẽ nhốt yêu lại để rút máu chặt thịt nên mới từ chối.”
“Họ lấy máu thịt yêu quái để làm gì cơ?” Duyên Hựu Linh nghiêm mặt lại.
Hắn ta chỉ từng nghe chuyện giết yêu, giam yêu, chứ chưa từng nghĩ có người lại lấy yêu quái ra làm thí nghiệm.
Nghĩ đến việc em trai mình cũng có thể đã từng trải qua chuyện đó, hắn ta chỉ muốn lập tức san bằng ngôi trường kia.
Duyên Túy lắc đầu, bản thân cậu bé cũng không biết rõ.
Lúc này, ở cửa lớp thò ra một cái đầu nhỏ tóc cắt kiểu trái dưa, do dự chẳng dám lại gần.
Quý Minh Hi vẫy tay gọi, nó mới chạy lon ton tới, nhét một viên kẹo mút vào tay anh, nói: “Cho thầy kẹo nè, đừng giận nữa nha?”
Nó cúi đầu gặm vài miếng “thịt hình ảnh” để thỏa cơn thèm, ngoan ngoãn nhận lỗi: “Hôm nay em sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa đâu.”
Quý Minh Hi nhận lấy kẹo, trong ánh mắt chờ mong của đói đói, anh mở lớp vỏ ra rồi lại đưa kẹo về phía miệng nó.
Đói Đói cụp cả mắt xuống vì buồn, hỏi: “Thầy làm vậy là không tha thứ cho em sao?”
“Thầy không giận nữa, đây là phần thưởng cho việc em dám nhận sai.” Quý Minh Hi xoa đầu nó, bế Đói Đói lên—đứa trẻ này đôi khi ngoan đến mức khiến người ta xót xa.
Đói Đói vui vẻ ngậm viên kẹo mút vào miệng, nó rất thích vị ngọt ngào này. Khi đã bình tĩnh lại, nó mới phát hiện trong gió dường như có mùi hôi thối thoang thoảng, còn chưa kịp phản ứng thì má và tay đã lập tức nổi lên vài cái miệng nhỏ, nhe răng giận dữ đầy căm phẫn.
Duyên Túy đối diện bị dọa cho giật mình, hoảng hốt lùi lại một bước, cùi chỏ đập vào bệ cửa, khiến một mảng bị vỡ rơi thẳng xuống đất.
Quý Minh Hi: …
Chỗ này… có phải hơi dễ gãy quá rồi không?
Quý Minh Hi cúi người, nhặt cánh tay bị rơi lên. Còn chưa kịp gắn lại cho Duyên Túy thì cái miệng mọc trên tay của Đói Đói đã nuốt trọn khuỷu tay cậu bé vào bụng.
Duyên Hựu Linh kinh ngạc đến mức nói không thành lời, vừa đỡ cánh tay cụt của em trai, vừa chỉ vào cái miệng trên tay Đói Đói: “Thầy… thầy Quý, thầy… cậu ấy…”
“Đói Đói, nhả ra.”
Quý Minh Hi nhẹ nhàng lắc lắc đứa bé đang bám trên tay, nhưng Đói Đói vẫn cứ như hồn vía lên mây.
Trong khi đó, người trong cuộc là Duyên Túy lại hoàn toàn không lo lắng, thậm chí còn có tâm trạng trấn an anh trai.
Duyên Túy dùng tay còn lại ôm lấy cánh tay đang định ra đòn của anh mình, bình tĩnh nói: “Anh, đừng lo, tay em sẽ mọc lại thôi. Cho dù có bị nhét vào máy xay thịt xay nát thì chỉ cần chờ vài ngày là lại tái sinh được mà.”
Duyên Hựu Linh khựng lại, nghiến răng siết chặt nắm đấm. Hắn ta không dám tưởng tượng em trai mình phải trải qua bao nhiêu lần thí nghiệm mới biết rõ về khả năng tái sinh của bản thân như thế.
Đúng lúc này, Đói Đói nhả cánh tay ra. Tay đã bị nhúng đầy dịch lỏng màu xanh lục.
Lần này không cần Quý Minh Hi ra tay, cánh tay ấy tự mình quay trở về gắn lại vào người Duyên Túy, toàn bộ dịch lỏng màu xanh trườn về phía khớp nối, chỉ vài giây sau, chỗ đứt đã lành lại như chưa từng gãy, hoàn toàn không để lại dấu vết vá nối.
Duyên Túy khẽ vung tay, ngạc nhiên reo lên: “Hình như tay em không còn yếu như trước nữa! Trước đây cứ cảm giác chân tay mình không phải là của mình, không điều khiển được, bây giờ cuối cùng cũng có chút cảm giác rồi!”
Chắc chắn là do chất lỏng màu xanh vừa rồi! Cậu bé vui mừng cảm ơn Đói Đói, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên đến học ở Trường Dao Khởi là quyết định đúng đắn!
Duyên Hựu Linh cũng nghĩ như vậy. Hắn ta cúi đầu nhắn tin, tối nay nhất định phải chốt đơn vị giáo dục đặc biệt này—quả nhiên không nhìn nhầm, học sinh ở đây đúng là… vô cùng nhiệt tình!
“Không sai, là mùi của thí nghiệm phẩm từ Trường Sinh Môn.” Đói Đói lười biếng thì thầm bên tai Quý Minh Hi.
Nó từng là một vật thí nghiệm, nên đối với mùi hương này đã quá quen thuộc. Dù hơi khác một chút, nhưng vẫn nhận ra được.
Người tu hành thường có năm giác quan nhạy bén, nên dù Đói Đói đã cố hạ thấp giọng, Duyên Hựu Linh vẫn nghe thấy.
Hắn ta cau mày hỏi: “Trường Sinh Môn chẳng phải đã cùng quỷ đói đồng quy vu tận từ tám trăm năm trước rồi sao?”
Hắn ta là người của cơ quan đặc biệt nhà nước, nên dĩ nhiên biết nhiều hơn người bình thường.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng