Người đàn ông trung niên xoa cằm, sau đó bóc lớp mặt nạ ở rìa mặt ra, để lộ dung mạo thật.
Dưới ánh mắt kinh hoàng của mọi người, anh ta thành thạo lôi từ dưới bục giảng ra một xấp bài kiểm tra, tự mình chia ra phát cho từng người.
“Thầy Kỳ?” Giọng của Quý Minh Hi mang theo sự ngạc nhiên không chắc chắn. Không ngờ người duy nhất trúng chiêu tối nay… lại là giáo viên trong trường.
Kỳ Dương Thiên gật đầu với vẻ mệt mỏi. Bị thôi miên vốn đã tiêu hao tinh thần rồi, vậy mà anh ta còn phải làm hết chín môn thi trong trạng thái bị thôi miên — mà nguyên nhân của tất cả lại chính là vị yêu vương đại nhân nhà họ, chuyện nào chuyện nấy đều khiến người ta mệt não, cộng dồn lại thì càng rã rời cả thể xác lẫn tinh thần.
Phát bài xong, anh ta quay lên bảng đen, viết một dòng chữ ngắn ngủi, nhưng chỉ với từng ấy chữ thôi… số lượng bài tập văn của cả lớp lập tức tăng gấp đôi.
“Khôngggggg—!”
Tiếng than thở vang dội khắp lớp, nhưng Kỳ Dương Thiên vẫn bình tĩnh như không.
Anh ta đưa chồng bài còn lại cho Quý Minh Hi, nói: “Lớp này giao cho thầy trông giúp nhé. Tôi buồn ngủ quá, về nghỉ trước đây.”
Quý Minh Hi đón lấy xấp đề, cảm thấy hơi nặng tay, bèn đếm thử — quả nhiên là nhiều hơn vài bản.
“Chưởng môn, em vẫn còn ở đây mà.” Lê Hải Minh ở góc phòng giơ tay, ánh mắt đầy mong chờ nhìn về phía chưởng môn nhà mình.
Thế nhưng chưởng môn nhà họ chỉ lạnh lùng cười khẩy một tiếng, nói: “Thuật sĩ phái núi Tiểu Hàn chúng ta không có kẻ mù chữ.
Một đề thi lớp Mười mà cậu cũng làm không xong, ra ngoài hành tẩu tôi còn thấy mất mặt thay.
Tối nay cứ ở lại đây học bù làm bài tập đi, bao giờ làm xong thì mới được xuống núi, để cậu nhớ đời mà biết mình có bao nhiêu bản lĩnh thì mới nên nhận bao nhiêu ủy thác.”
Lê Hải Minh uất ức ngậm miệng, chưởng môn tối nay thật dữ, chẳng còn vẻ tiên phong đạo cốt hiền hòa thường ngày gì nữa, chắc chắn là bị thôi miên ảnh hưởng rồi.
Cạnh bên, Thuận Úc cúi đầu sắp chạm đất như con đà điểu, trong lòng thầm nghi ngờ Kỳ Dương Thiên đang mượn chuyện nói người khác, nhưng lại không có bằng chứng.
Có điều… hắn ta nhìn Lê Hải Minh một cái, cũng thấy hơi ngán ngẩm—ngay cả hàm số lượng giác cũng không giải nổi, còn mặt mũi nào tự xưng là người trong tiểu môn phái nữa chứ.
Hắn ta bước lên nhận hai đề thi, đưa cho Lê Hải Minh: “Làm đi, cái gì không biết thì tôi dạy. Tôi đã bảo rồi, lượng giác là bắt buộc phải học, cậu cứ không tin tôi.”
Lê Hải Minh: “…Cảm ơn.”
Cậu ta quyết tâm sau khi xuống núi sẽ chuyên tâm tu luyện, tuyệt đối không dám qua mặt chưởng môn nữa.
Nếu không vì nhận cái ủy thác rách nát này, cậu ta cũng chẳng phải khổ sở học lại chương trình lớp 12 như bây giờ.
Quý Minh Hi đặt tập đề lên bục giảng, nhìn đám học sinh đang bị bao vây trong khu vực an toàn, lần lượt đọc tên từng người: “Lên nhận đề đi, trốn cũng không trốn được đâu.”
Sau khi thất bại trong việc bỏ trốn, đám yêu quái thở dài thườn thượt, ỉu xìu như cà tím bị sương giá, ngoan ngoãn bước ra chịu phạt.
Bên phía loài người, có vài người nắm chặt bùa chú trong tay, chuẩn bị chuồn thì đã nghe thấy giọng vị “giáo viên ác quỷ” trên bục giảng vang lên:
“Đã nhận thù lao thì phải hoàn thành ủy thác chứ. Ở lại làm bài tập với nhau đi, tôi cũng không ép các người phải tự làm đâu, có thể thảo luận nhóm. Làm xong đống đề này coi như hoàn thành nhiệm vụ.”
“Xì——” Một tiếng hít sâu vang lên từ phía loài người, rõ ràng là không tình nguyện.
Nhưng phía đám yêu quái thì lại hớn hở, vẫy tay gọi bạn cùng bàn lúc nãy quay về, tiếp tục hoạt động dạy học một kèm một.
Còn gì vui hơn việc mọi người cùng nhau xui xẻo cơ chứ.
Duyên Hựu Linh vẫn đứng ngoài cửa sổ quan sát từ nãy đến giờ, thấy đến đây, trong lòng hắn ta đã có quyết định.
Dù sao hắn ta cũng nhờ vào khả năng nhìn người và hòa giải mà ngồi được vào vị trí lãnh đạo hiện tại.
Bên cạnh, Duyên Túy đang bám vào bệ cửa sổ nhìn đám người và yêu quái bên trong đang thảo luận bài tập, trong mắt cậu bé mang theo vài phần hoang mang, cậu bé hỏi anh trai: “Sau này em chỉ có thể ở nhà thôi sao?”
Bây giờ cậu bé không còn là người nữa, nên căn bản không thể xuất hiện nơi công cộng.
Trong những ngày bị giam ở Yêu Lao Sơn, cậu bứ cũng hiểu ra một điều: yêu quái… dường như chỉ có một kết cục là bị giết.
Duyên Hựu Linh thở dài trong lòng. Em trai trước kia là một đứa trẻ hoạt bát, thích náo nhiệt, so với ở nhà thì thích đến trường chơi với bạn bè hơn.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng