Danh sách chương

Cả đám yêu lẫn người giờ đây đều co rúm lại, trốn vào một góc run rẩy.

Thuận Úc lén nhét một món gì đó vào tay nhóm tán tu, thấp giọng nói: “Giúp bọn tôi câu giờ. Mấy cái này là của các người.”

Nhóm thám hiểm cúi đầu nhìn xuống — trời ạ, một chồng phù chú sáng lấp lánh, chất lượng cao đến mức có tiền cũng chưa chắc mua được.

Thầy giáo thôi mà, tụi họ có phải học sinh đâu mà sợ!

Thế là cả nhóm tán tu lập tức ngẩng cao đầu, đứng chắn phía trước, bảo vệ đám yêu quái phía sau như một hàng rào sống.

Duyên Hựu Linh, đang đứng bên cửa sổ chứng kiến toàn bộ quá trình: …

Giỏi thật. 

Không những lập kế hoạch phá vòng vây trong thời gian cực ngắn, còn phối hợp ăn ý, thậm chí biết cách dùng lòng tham con người để đút lót. 

Nghĩ lại mấy con yêu trong đơn vị mình, cứ tới kỳ đánh giá hay thi cử là y như rằng giả điên, phá rối, hoặc… đánh giáo viên rồi bỏ trốn.

Chắc cũng nên cân nhắc gửi tụi nó tới trường học rèn luyện lại một khóa. Không học được gì thì cũng học lỏm mấy chiêu đối phó giáo viên như mấy đứa này cũng tốt rồi…

Còn Quý Minh Hi, người vẫn chưa biết rõ nội tình thì đầy đầu dấu chấm hỏi.

Vừa rồi anh còn dám khẳng định đám người này không bị thôi miên, thế mà bây giờ… lại không chắc nữa.

Bởi vì, có người bình thường nào lại đi tự nguyện đứng ra bảo vệ yêu quái?

Anh lắc nhẹ bội thanh tâm, tiếng chuông trong trẻo vang lên khắp lớp. 

Tức khắc, thần trí của tất cả mọi người như được chấn động — sương mù mê loạn tan biến sạch, đầu óc tỉnh táo đến lạ thường. Dù lúc này đã là nửa đêm, mà không ai cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Theo lý mà nói, sau khi trạng thái thôi miên bị giải trừ, mọi người ít nhiều sẽ có biểu hiện khác thường — như bị yêu quái phía sau dọa đến mức hét toáng lên, hoặc kinh hãi vì hành vi mất kiểm soát của chính mình. 

Nhưng những người trong lớp vẫn giữ nguyên trạng thái như ban đầu, không một ai có biểu hiện bất thường.

Nhóm người ở góc lớp vẫn kiên quyết chắn trước bọn yêu, bảo vệ chặt chẽ phía sau. 

Quy Lễ Quốc ngồi trên ghế vẫn bình tĩnh nghiên cứu đề thi. Chỉ có một người đàn ông trung niên vươn vai một cái, lười biếng đứng dậy, ánh mắt có phần mệt mỏi nhưng lại hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.

Nói cách khác — bọn họ vốn dĩ chưa từng bị thôi miên.

Quý Minh Hi nở nụ cười càng thêm dịu dàng, nhìn về phía bóng người đang được che chắn kín mít ở góc phòng, nhẹ nhàng hỏi: “Không định giải thích với thầy một chút à?”

Thuận Úc, người vừa bị đẩy ra làm tốt thí ban nãy, lại bị ép ra lần nữa. 

Trước khi rời khỏi “vòng bảo hộ”, hắn ta còn nhịn không nổi mà giơ chân đá Bách Hiểu Sinh một phát. Trong lòng hắn ta nghi ngờ, có lẽ người này là cố ý “trả thù riêng” từ mấy chuyện trước.

Nhưng ra đến nơi rồi thì Thuận Úc vẫn đứng ngay ngắn, nghiêm túc cúi đầu nhận lỗi: “Ban đầu em có thôi miên họ thật… nhưng không ngờ ngoại trừ người đầu tiên, còn lại không ai làm nổi bài. Em tưởng do bị thôi miên nên mới vậy, nên đã giải thôi miên, rồi bảo họ đổi sang ủy thác… làm hộ bài tập. Ai ngờ…”

Ai ngờ sau khi giải thôi miên rồi… họ vẫn không làm nổi bài!

Câu sau này hắn ta không nói ra, chỉ nghĩ đến thôi mà lòng đã nguội lạnh — đúng là bị đám người này lừa thê thảm.

Quý Minh Hi: “Nói cách khác, bọn họ không phải bị các em ép giữ lại, mà là muốn nhận thù lao nên tự nguyện ở lại?”

Thuận Úc gật đầu: “Thầy ơi, tụi em sai rồi. Sau này sẽ không làm chuyện như vậy nữa.”

Thật sự là quá lỗ. Thù lao không thay đổi, đã vậy còn trả trước, cuối cùng trong mười một người chỉ có một người làm được bài.

Nghe vậy, Quý Minh Hi lúc này mới để ý — trong tay đám người kia đều cầm phù chú lấp lánh. Hóa ra, đó chính là tiền công.

Quý Minh Hi không tán thành với kiểu hành xử này. Dù nói “người chết vì tiền, chim chết vì ăn”, nhưng những người này thực lực không mạnh, lại cứ thích giao dịch với yêu quái — cái kiểu “liều mạng không đúng lúc” này, sớm muộn gì cũng gặp họa.

May mà bọn học trò nhà anh đều là yêu tốt, nếu đổi lại là yêu tà… thì hậu quả không biết còn tệ đến mức nào.

“À đúng rồi, còn một người là chưa được giải thôi miên.” Thuận Úc chỉ về phía người đàn ông trung niên đang bước lên bục giảng: “Vì chú ấy làm hết sạch đề, lại còn làm rất nhanh, nên em quên mất…”

Giọng nói của Thuận Úc càng lúc càng nhỏ, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác chột dạ không rõ nguyên nhân — đặc biệt là khi người đàn ông trung niên kia quay đầu nhìn sang, ánh mắt ấy khiến hắn ta cảm thấy như mình vừa phạm phải sai lầm gì nghiêm trọng.

 

Hết

Chương 158:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page