Danh sách chương

Dù thầy vẫn mỉm cười dịu dàng như mọi khi, nhưng nụ cười ấy trong mắt họ lại chẳng khác gì mùa đông lạnh buốt giữa tháng Sáu — trông thì ấm, nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng. Thậm chí, còn đáng sợ hơn cả khi thầy nổi giận thật sự.

Cả lớp học yên lặng đến mức rơi cây kim xuống cũng nghe được. Không chỉ bọn yêu sợ đơ người, mà cả những con người đang ngồi cạnh chúng cũng nín thở, cứ như bị kéo ngược về thời cấp ba — lúc bị giáo viên chủ nhiệm bắt gặp lớp ồn ào trong giờ học buổi tối.

Đám yêu cúi đầu, rất có tổ chức mà… đẩy Thuận Úc ra làm vật tế thần.

“Đệt!” Thuận Úc không nhịn được văng một câu thô tục.
Đám yêu các ngươi thật chẳng có nghĩa khí gì cả! Rõ ràng lúc trước còn nói có chuyện thì cùng nhau chịu, bây giờ bị bắt thì ném mỗi mình ta ra hứng đạn là sao?!

Hắn ta tháo chiếc bội thanh tâm đeo bên hông, hai tay dâng lên, giọng cung kính: “Thầy Quý, em sai rồi, xin thầy phạt em đi dọn vệ sinh. Đây là Thanh Tâm Bội, chỉ cần thầy lắc một cái là họ tỉnh lại ngay.”

… Ngoan bất thường, có gì đó sai sai.

Quý Minh Hi cầm lấy Thanh Tâm Bội, làm một động tác giả, giả vờ như chuẩn bị rung chuông.

Ngay lúc đó, không biết ai hô lên một tiếng: “Chạy!”

Tất cả yêu quái lập tức bắn dậy, mỗi kẻ vận đủ bản lĩnh nhào ra ngoài cửa sổ, cửa chính, thậm chí cả khe tường. 

Ngay cả mấy người thường đang ngồi trên ghế cũng luống cuống đứng dậy bỏ chạy theo, chỉ trừ lại hai ông chú trung niên vẫn… bình thản ngồi yên tại chỗ.

Quý Minh Hi: ???

Anh còn chưa kịp lắc chuông, vậy mà đám người kia đã bắt đầu nhốn nháo.

“Xông lên!” — Quý Xa Xa bay vèo lên đầu, gần như lao ra khỏi “lồng nhốt” thì đột ngột… đâm sầm vào một bức tường trong suốt như cao su, cả người lẫn “xe” kẹt cứng ở ngay khung cửa.

Những người phía sau không kịp phanh lại, lập tức đâm vào nhau tạo thành một đống hỗn loạn, lăn lóc đầy đất, choáng váng hết cả.

Khang Nhất Hào trong lúc tháo chạy vẫn không quên rút điện thoại ra ghi lại nhật ký tâm trạng. Kết quả là bị đâm mạnh một cú, điện thoại văng xuống đất.

Tiểu Trinh trông thấy vậy liền thu nhỏ thân hình, chuẩn bị chui vào trong điện thoại. 

Khang Nhất Hào hoảng hốt đưa tay chặn lại, khổ sở gào lên: “Làm ơn đừng chui vào điện thoại tôi nữa mà! Nếu có chui thì… để tôi xóa lịch sử trình duyệt trước đã!”

“Yên tâm đi, lần trước tôi còn chẳng nhìn lịch sử của cậu, lần này cũng bảo đảm không xem.” Nói xong, Tiểu Trinh cúi đầu lao vào trong điện thoại — kết quả vẫn bị một bức tường trong suốt màu xanh lục chắn lại.

Quý Minh Hi đứng trên bục giảng trầm ngâm. Nhìn những người này vẫn còn giữ được ý thức, xem ra… không giống bị thôi miên.

Tường chắn màu xanh lục kia chính là kết giới được dựng từ sức mạnh của linh hồn cây hoè cổ. 

Vì vậy, chỉ có người đồng mạch với nó là Quý Nhất mới cảm nhận được. Cậu ta núp sau lưng đám đông, nhỏ giọng nhắc: “Thầy đã dựng kết giới quanh phòng rồi… không chạy ra được đâu.”

Nghĩa là, tội ban đầu chỉ là chép bài, giờ lại cộng thêm một tội mới: đào tẩu khi bị bắt?

Cả đám lén lút liếc về phía thầy giáo. Chỉ thấy thầy Quý vẫn điềm nhiên ngồi trên bục giảng như cũ, chỉ có điều… chồng bài kiểm tra trước mặt hình như lại cao thêm một chút.

Chết thật rồi! Toang rồi toang rồi!

Bách Hiểu Sinh hạ thấp giọng nói: “Vừa nãy hỗn loạn, người đông, chắc chắn thầy chưa kịp nhìn rõ ai là người mắc lỗi. Quý Hảo, cậu giúp bọn tôi mở đường ra ngoài trước, lát xem ai bị bắt thì tụi mình chia nhau viết bài, như vậy mỗi người đỡ phải viết nhiều. Thấy được không?”

Nghe cũng có lý, đám yêu gật đầu đồng ý. Ngay cả Quý Hảo cũng há miệng… ngầm chấp thuận kế hoạch.

Miệng cô ta đen ngòm như hố đen không đáy. Dù biết bên kia chắc chắn là một lối thoát an toàn, nhưng mấy người mới vào nghề vẫn không ai dám nhảy vào.

Thuận Úc “chậc” một tiếng, chủ động dẫn đầu, đẩy đám người ra rồi nhảy vào trước.

Quý Xa Xa định theo ngay sau, nhưng chưa kịp bước thì từ miệng hố đen lại phóng ra… một con báo tuyết khổng lồ!

Báo tuyết vừa chạm đất đã hóa hình người — chính là Thuận Úc. Không nói không rằng, hắn ta lập tức bịt miệng Quý Hảo, hạ giọng khẩn trương: 

“Im! Đóng lại miệng ngay! Căn cứ phía cậu bị Giản Hoang phát hiện rồi, nếu giờ chúng ta qua đó là tự chui đầu vào lưới!”

Quý Hảo sợ đến mức vội biến lại thành người. Mải lo tránh thầy giáo, cô ta quên mất trường này còn có một Chấp pháp giả đáng sợ hơn đang âm thầm quan sát.

 

Hết

Chương 157:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page