Danh sách chương

Thấy vậy, Giản Hoang lập tức phối hợp, đẩy đơn xin duyệt đến trước mặt Duyên Hựu Linh, mở miệng thúc giục: “Giờ chuyện của em cậu giải quyết xong rồi, thì đơn xin thành lập cơ sở giáo dục đặc biệt cũng nên ký tiếp đi chứ?”

Duyên Hựu Linh vẫn đang luýnh quýnh quanh người em trai, tay chân lóng ngóng, nhưng vẫn phải ráng dành chút tâm trí đối phó với Giản Hoang: “Được, được, ký… ký…”

Giản Hoang đưa bút qua: “Ký đi.”

Duyên Hựu Linh thật ra vốn đã có cảm tình với Trường Trung học Dao Khởi, không chỉ vì nơi đó xem yêu quái như con người mà dạy dỗ, mà còn bởi cách họ xử lý các sự kiện bất thường khiến hắn ta rất hài lòng. 

Như vụ sinh vật từ thế giới khác lần trước, nhà trường không gây hoang mang, cũng không tự tiện nghiên cứu quả cầu cơ giới. 

Với nhà nước, một ngôi trường có nhận thức như vậy mới xứng đáng để hợp tác lâu dài.

Nhưng Giản Hoang lúc này có phải hơi gấp quá rồi không? Hắn ta suýt nữa thì đem tính mạng em mình ra ép người ta ký đơn ấy chứ!

Sự việc bất thường thì chắc chắn có lý do. Nhất là một người xưa nay chẳng bao giờ quan tâm chuyện đời như Giản Hoang lại đột nhiên sốt sắng thế này, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mà mình không biết. 

Duyên Hựu Linh lập tức lôi ra chiêu trì hoãn thường dùng, cười hì hì mà nói: “Bên tôi thì lúc nào cũng có thể ký, chỉ là phía Cục Điều tra nói cần phải thông qua đánh giá thì mới duyệt được cơ sở này…”

Giản Hoang: “Vậy thì anh ký trước đi. Không thì khỏi mơ chuyện chữa cho em anh.”

Duyên Hựu Linh: ???

Câu này nghe không khác gì lời phản diện chính hiệu cả!

Nếu không phải tận mắt thấy em trai đang được chữa trị, hắn ta đã nghĩ Giản Hoang đang tạo phản rồi.

Mà Giản Hoang thì sao có thể không gấp? Hắn đang cúi đầu nhìn vào điện thoại của Quý Minh Hi, màn hình đang phát trực tiếp tình hình ở trường học. 

Lúc thấy Quy Lễ Quốc len lén nhắn tin sau lưng mọi người, hắn đã biết — kỳ đánh giá lần này, tám chín phần là tiêu rồi.

Giản Hoang đã trót mạnh miệng trước mặt Quý Minh Hi, mà đã là một người đàn ông giữ chữ tín, thì hôm nay đơn xin duyệt này nhất định phải được ký cho xong!

Duyên Hựu Linh cảm nhận thấy điện thoại trong túi khẽ rung — tám phần là Quy Lễ Quốc, người đang thực hiện đánh giá, gửi tin về. 

Hắn ta vẫn cố kéo dài với Giản Hoang, tiếp tục giả vờ thản nhiên: “Yên tâm đi, mọi thứ đều đạt tiêu chuẩn rồi. Chỉ là kiểm tra một chút về mức độ hòa nhập của các bạn học yêu quái thôi, với các cậu thì chuyện này dễ như trở bàn tay. Từ vụ sinh vật dị giới lần trước là tôi đã thấy rồi — lũ học sinh ở đó rất nhiệt tình.”

Hắn ta lấy điện thoại ra, mở tin nhắn ngay trước mặt mọi người: “Người này là tiền bối có uy tín lâu năm trong Cục Điều tra, làm việc cực kỳ khách quan và công bằng. Nhìn tin nhắn ngắn thế kia, chắc chắn là đang khen ngợi các anh rồi.”

Tin nhắn mã hóa vừa mở ra, liền bật lên mấy chữ đỏ chói:

【Cực kỳ nguy hiểm! Báo động!】

Rốt cuộc là có chuyện nghiêm trọng gì, đến mức khiến một vị tiền bối kỳ cựu phải gửi đi cảnh báo cấp bậc như thế?

Duyên Hựu Linh giữ vẻ mặt bình tĩnh, lặng lẽ kéo em trai ra sau lưng mình, rồi nói với vẻ trầm ngâm: “Xem ra… chuyện này… chúng ta cần cân nhắc thêm chút nữa.”

Chiếc điện thoại trên bàn rung lên hai cái, rồi đột nhiên liên tục hiện tin nhắn tới tấp:

【Biến đổi kỳ – chẵn không đổi – xem dấu theo góc phần tư là gì vậy?】
 【Định luật Ampe là cái gì thế?】
 【Cái đống ‘chim ngữ’ vô dụng này có thể xin hủy bỏ giùm không?】
 【Nhanh lên, gửi đáp án đi! Tôi sống từng này năm chưa từng bị sỉ nhục như vậy! [hình ảnh][hình ảnh]】

Duyên Hựu Linh: ????

Tiền bối của tôi… bị học sinh cấp ba nhập xác rồi à?

Hắn ta bấm vào xem ảnh — toàn bộ đều là đề thi học kỳ lớp 10. Còn chưa kịp xem kỹ thì đã có tin nhắn thoại gửi đến — giọng nói quen thuộc, gấp gáp và bực tức. Nghe giọng thì đúng là bản thân ông ấy.

Quy Lễ Quốc: “Mau lên! Gửi đáp án qua trước khi tôi làm xong đề Ngữ văn!”

Ở bên kia còn có thể lờ mờ nghe thấy một giọng nói tràn đầy mỉa mai:

“Không thể nào, không thể nào? Mấy người đây không biết làm cả bài tập đơn giản vậy sao? Chậc chậc chậc… Đúng là sống thọ mà không có não!”

Quy Lễ Quốc: “Thằng nhóc vô tri! Chỉ là mấy đề bài đơn giản, đừng coi thường tôi! Trình độ thế này, tôi lấy điểm tuyệt đối chỉ là chuyện nhỏ!”

 

Hết

Chương 154:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page