Danh sách chương

Sau khi em trai xảy ra chuyện, cha mẹ hắn ta không biết đã tin lời ai xúi giục, lén đưa em ấy đến Trường Trung học Yểu Cầu. 

Người phụ trách trường đó chẳng hiểu bằng cách nào lại biết được thân phận và chức vụ của hắn ta, còn biết hắn ta liên quan đến dự án cơ sở giáo dục đặc biệt, bèn lấy tính mạng của em trai ra uy hiếp, buộc phải phê duyệt hồ sơ.

Mấy đêm liền hắn ta không ngủ được, do dự mãi, cuối cùng vẫn chỉ có thể viết xuống chữ “Đồng”… còn chữ thứ hai, bất kể thế nào cũng không thể trái với lương tâm mà phê tiếp được.

“Xin lỗi vì đã để các cậu đi một chuyến uổng công. Dự án này, tôi quyết định xin dừng lại. Mọi người về đi. Tôi có thể cam đoan, sau này sẽ không duyệt cho bất kỳ ngôi trường nào nữa.”

Không phải anh thích tự xới lại vết thương cũ để mong người khác thương hại, mà là — trước đây anh đã bàn bạc kỹ với Giản Hoang về kế hoạch cơ sở giáo dục đặc biệt. 

Bây giờ đột nhiên đổi ý, anh lo Giản Hoang sẽ nổi giận rồi trút giận lên đám yêu trong cơ quan.

Cánh cửa văn phòng lại bị người ta đẩy mạnh mở ra, Nhiễm Hữu Phong ôm một đống đồ lao vào như gió, chạy thẳng đến trước mặt Giản Hoang và Quý Minh Hi, vội vã kêu lên: “Thầy Quý! Ngài Giản! Đứa trẻ các người đưa đến hôm nay… nó… nó vỡ ra rồi!”

Quý Minh Hi sững sờ. Dù thằng bé có tên là A Thúy, nhưng cũng đâu đến mức “vỡ vụn” chứ?

“Tôi vừa mới ra xe thì thấy bên cạnh có một đống… đống xác bị vỡ vụn! Dọa chết tôi luôn! Mau xem thử còn cứu được không!” Anh ta vẽ một đạo bùa trong không trung, ánh kim tỏa ra, túi đồ trước mặt mở tung, một đống tay chân thân thể gãy rời đổ ra đất — miễn cưỡng có thể nhận ra là hình người nhờ vào hình dáng cánh tay.

Vẫn còn sinh khí, và cũng không cảm nhận thấy có vấn đề nghiêm trọng. Quý Minh Hi thở phào nhẹ nhõm, nắm lấy một bàn tay, chậm rãi dẫn sinh khí truyền vào. 

Những mảnh thi thể như một bức tranh ghép rời rạc bắt đầu tự kết nối lại với nhau.

Từ bộ đồng phục học sinh đã lấm lem bùn đất, truyền ra tiếng nói của cậu bé: “Em xin lỗi… Em chỉ muốn xuống xe tìm anh trai, nhưng không mở được cửa… Thật ra cứ mặc kệ em cũng được, em sẽ tự lành lại thôi… chỉ là cần một chút thời gian…”

“Rầm!”

Một tiếng động lớn vang lên trong phòng. Chiếc ghế ngã xuống đất. 

Duyên Hựu Linh đột ngột bật dậy, hai mắt trừng lớn, hắn ta bước nhanh đến bên cạnh cậu bé, quỳ sụp xuống, các ngón tay run rẩy, muốn vén lớp áo để nhìn đầu cậu bé nhưng lại sợ hy vọng sẽ một lần nữa sụp đổ.

“…Duyên Thụy?” Giọng hắn ta run rẩy, mang theo cả hy vọng lẫn sợ hãi.

Cái đầu từ trong cổ áo của cậu bé lăn ra, chỉ hiện ra một nửa. Đôi mắt đen kịt, không còn ánh sáng — là dấu hiệu rõ ràng của người đã chết. 

Nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy Duyên Hựu Linh, ánh mắt ấy dường như ươn ướt. 

Có điều, có lẽ cậu bé đã không còn là con người nữa, nên chẳng thể rơi nổi một giọt nước mắt. Cậu bé chỉ dè dặt gọi nhỏ: “Anh ơi, là em đây… Em đã trốn khỏi Trường Trung học Yểu Cầu rồi…”

Duyên Hựu Linh lập tức nắm chặt lấy tay em trai, theo phản xạ chắn người em lại phía sau mình, đầy cảnh giác nhìn về phía Giản Hoang.

Người vốn vừa nãy còn trông có vẻ thân thiện kia, lúc này lại giống như một lưỡi dao rút khỏi vỏ — mang theo sát khí đâm thẳng vào người. Đứng xa như Nhiễm Hữu Phong còn bị khí thế ấy ép cho sắc mặt tái nhợt.

Giản Hoang đứng bên phải Quý Minh Hi, chẳng hề tỏ ra hứng thú, chỉ lười biếng nhìn vào điện thoại, thậm chí không thèm ngẩng đầu. 

Hắn kéo Quý Minh Hi về phía mình, chắn lại khí tức áp chế kia, lạnh lùng nói: “Nếu tôi thật sự muốn ra tay… thì đã không để cậu có cơ hội gặp lại em mình đâu.”

Duyên Thụy cũng vội giữ lấy tay anh trai, nói: “Nếu không nhờ ba anh trai này đưa em trở về… thì em đã bị bọn họ bắt lại rồi.”

“…Xin lỗi… cảm ơn các anh, tại tôi… tại tôi quá lo nên mất bình tĩnh…” Duyên Hựu Linh cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, siết chặt lấy em trai vào lòng.

Thế nhưng còn chưa kịp để Quý Minh Hi lên tiếng can ngăn, thì Duyên Thụy, người vừa mới hồi phục hình dáng, lại một lần nữa… tan vỡ thành nhiều mảnh.

Duyên Hựu Linh buông tay ra, khàn giọng thốt lên: “…Xin lỗi…”

Quý Minh Hi khẽ thở dài. Anh đặt tờ đơn xin duyệt lên bàn, rồi cúi xuống nhặt bàn tay đang rơi dưới đất, tiếp tục làm bác sĩ chắp vá bất đắc dĩ.

 

Hết

Chương 153:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Là Tớ Đây

    Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”

  2. Cấp 1

    SHYoon

    Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂

Trả lời

You cannot copy content of this page