Nhưng chỉ cần Giản Hoang ra tay, thì khỏi cần nghe ngóng gì hết, hắn sẽ dứt khoát tiễn luôn đối phương về trời, chẳng cho ai cơ hội nói câu nào.
Cho dù câu chuyện có cảm động đến mấy, trong mắt hắn cũng chỉ là “ồn ào”. Một Chấp pháp giả lạnh lùng, vô cảm và thiếu đồng cảm như vậy, bảo sao ai cũng sợ, lúc nào cũng phải dè chừng.
Ai mà biết được nhát kiếm tiếp theo có rơi trúng mình không? Dù sao thì người này cũng chẳng có chút cảm xúc nào để mà do dự.
Nhiễm Hữu Phong vội vã đổi chủ đề, lúc đi lên lầu thì gần như nhảy ba bậc một, chỉ mong nhanh chóng đưa mọi người tới văn phòng sếp lớn.
“Rầm”—anh ta đẩy cửa văn phòng.
Trên bàn làm việc, một người đàn ông đang gặm miếng thịt ba chỉ khô, mỡ nạc xen kẽ, bị bắt gặp mà mặt vẫn tỉnh bơ, chẳng buồn lúng túng.
Hắn ta từ tốn nuốt miếng thịt xuống, lau miệng, rồi đứng lên nói:
“Xin chào, tôi là Duyên Hựu Linh, trưởng ban chấp hành. Tôi là người thường, sở thích là ăn uống.”
Duyên Hựu Linh nhận lấy túi đồ ăn từ tay Nhiễm Hữu Phong, đặt lên bàn làm việc, giọng có chút tiếc nuối:
“Trước đây tôi thật sự từng muốn thành lập một ngôi trường mà yêu quái cũng có thể đi học. Nhưng gần đây xảy ra một vài chuyện, khiến tôi buộc phải xem xét lại ý định ban đầu. Sự tham lam của con người, cùng sự kiêu ngạo của yêu quái… có lẽ không phải chỉ cần một ngôi trường là có thể giải quyết được. Vậy nên, rất xin lỗi—hồ sơ xin duyệt này, tôi không thể phê duyệt.”
Quý Minh Hi khẽ thở dài. Xem ra cơ hội tốt này vẫn chẳng thể rơi vào tay anh rồi.
Anh đưa tay lấy lại bản đơn xin phê duyệt mà Giản Hoang đã điền, nhưng lại phát hiện bên dưới vẫn còn một tờ đơn khác — đến từ Trường Trung học Yểu Cầu, một ngôi trường thậm chí không đủ điều kiện mở lớp.
Mà điều đáng chú ý nhất là — trên đơn còn có chữ “Đồng ý” được phê viết rõ ràng.
Duyên Hựu Linh nhìn theo ánh mắt của Quý Minh Hi, thầm kêu không ổn. Hắn ta vội đưa tay giật lấy tờ đơn duyệt dở kia, xé vụn rồi vo tròn ném thẳng vào thùng rác, làm như nó chưa từng tồn tại.
Quý Minh Hi: … Tôi thấy hết rồi đấy.
Anh lễ phép hỏi: “Xin hỏi, tiêu chuẩn để chọn cơ sở giáo dục đặc biệt là gì ạ? Trường chúng tôi thua kém Trường Trung học Yểu Cầu ở điểm nào?”
Trường Yểu Cầu nằm ở khu vực núi Yêu Lao, tài chính dồi dào, đội ngũ giáo viên hùng hậu.
Nếu xét về những mặt đó, quả thật trường anh không sánh bằng. Nhưng nếu Duyên Hựu Linh từng hứng thú với Trường Dao Khởi, điều đó có nghĩa là tiêu chí của hắn ta chắc chắn không chỉ là tiền bạc.
Triết lý giáo dục của Trường Dao Khởi là giúp yêu quái, quỷ hồn và các sinh vật linh dị hoà nhập với xã hội loài người, còn Trường Yểu Cầu thì ngược lại — họ thiên về việc phân biệt rạch ròi giữa những người biết huyền học, yêu quái và người thường.
Việc chọn trường nào trở thành cơ sở giáo dục đặc biệt sẽ phần nào phản ánh thái độ của nhà nước đối với yêu quái và dị loại.
Duyên Hựu Linh thở dài, ánh mắt dừng lại ở một góc nào đó, khẽ nói: “Chuyện này vốn chỉ là một dự án thử nghiệm, không có tiêu chuẩn cụ thể. Chỉ cần con người và yêu quái trong đó có thể sống hòa hợp, vượt qua đánh giá là được. Nhưng giờ xảy ra chút vấn đề… nên chúng tôi buộc phải tạm dừng và cân nhắc lại.”
Trên bàn làm việc, ngoài đống tài liệu chờ xử lý còn có mấy tấm ảnh — có vẻ là ảnh gia đình của Duyên Hựu Linh.
Trong ảnh, hắn ta ôm vai một cậu thiếu niên trông rất khỏe mạnh và vui vẻ, cả hai cùng cười rạng rỡ.
Một trong những bức là ảnh chụp ngay sau kỳ thi tốt nghiệp trung học cơ sở, cậu ta còn mặc bộ đồng phục mùa hè màu xanh trắng, tay giơ lên làm dấu “chiến thắng”.
Bộ đồng phục đó… hình như giống hệt với cái mà A Thúy đang mặc.
“Đây là…”
Quý Minh Hi vừa cất lời thì Duyên Hựu Linh đã nói trước: “Đó là em trai tôi. Hè năm ấy, sau kỳ thi tốt nghiệp, nó gặp tai nạn xe và trở thành người thực vật.”
Quý Minh Hi khựng lại: “Xin lỗi, tôi không cố ý gợi lại chuyện đau lòng của anh.”
Vốn dĩ anh chỉ định hỏi xem đồng phục đó là của trường nào, nào ngờ lại chạm vào một câu chuyện đầy nặng nề như thế.
“Không có gì, bởi vì đây cũng là điều tôi sắp nói với các người.”
Duyên Hựu Linh khẽ nhắm mắt, lật úp tấm ảnh trên bàn, ngón tay ấn nhẹ vào giữa hai hàng lông mày như đang cố xua đi mệt mỏi, rồi bắt đầu kể lại câu chuyện của chính mình.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng