“Làm ơn nhắm mắt lại, lát nữa có thể hơi sốc đấy.” Nhiễm Hữu Phong vừa nói xong đã nhắm chặt mắt lại, đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao thẳng về phía vực sâu.
“Á á á tôi x…! Đứa nào ngu xây cái cổng truyền tống kiểu này vậy! Tôi sợ độ cao đó trời ơi!”
Giản Hoang đưa tay che tai Quý Minh Hi, hiếm khi tỏ ra chu đáo như thế, còn tiện thể thay anh trả lời: “Là sếp mấy người bảo tôi xây vậy đó.”
“…Xin lỗi!!” Tiếng hét còn lại của Nhiễm Hữu Phong nghẹn lại trong cổ, chỉ còn hai hàng nước mắt lăn dài.
Chiếc xe tiếp đất một cách ổn định, trước mắt họ là một tòa nhà cao lớn, bề thế. Trước cổng treo đủ loại băng rôn, từ trên xuống lần lượt là:
“Phục vụ nhân dân.”
“Giữ gìn văn minh, xây nếp sống mới – thi cử đánh giá không giả điên.”
“Cảnh giác lừa đảo qua mạng – nếu bị lừa, vui lòng tìm đến Duyên Hựu Linh, sẽ xử lý thống nhất, nghiêm cấm sử dụng năng lực.”
Một kiểu tuyên truyền chính thống pha thêm chút… quái lạ, Quý Minh Hi nhìn kỹ thêm mấy lần, thầm nghĩ: làm lãnh đạo ở chỗ này chắc cũng mệt mỏi lắm.
A Thúy thì co ro ở góc trong xe, lấy áo che kín đầu. Không rõ là cậu bé đã ngủ hay đang suy nghĩ điều gì.
“Bên trong chắc không thích hợp với trẻ con, cứ để thằng bé ở lại trên xe một lát đi.” Nhiễm Hữu Phong nói rồi lấy từ trong xe ra hai túi đồ ăn lớn, dán một đạo phù lên cửa xe để phòng có kẻ phá rối.
Quý Minh Hi cảm thấy kỳ lạ. Rõ ràng A Thúy không phải con người, thế mà Nhiễm Hữu Phong lại chẳng nhận ra gì cả.
Giản Hoang ghé sát tai anh, thấp giọng giải thích: “A Thúy vẫn còn sinh khí, yêu khí lại nhạt gần như không có, nên Nhiễm Hữu Phong không phát hiện ra.”
Sinh khí chưa tiêu tán, nghĩa là cậu bé bị biến dị khi vẫn còn sống, nên sinh khí vẫn bị phong tỏa trong cơ thể, phải mất nửa năm nữa mới dần tan đi.
Không rõ vì sao, Quý Minh Hi đột nhiên nhớ đến Đói Đói, sắc mặt anh trầm xuống, cảm thấy chuyện này cần điều tra lại quá khứ của A Thúy cho rõ ràng.
Vì lúc nói chuyện đã mở kết giới, nên Nhiễm Hữu Phong chẳng nghe thấy gì. Anh ta đi trước dẫn đường, vừa đi vừa giới thiệu: “Chỗ bọn tôi là cơ quan hợp tác giữa những yêu quái và con người có năng lực mạnh, chuyên phụ trách xử lý các vụ việc bất thường.
Nghe nói hồi đầu địa điểm không chọn ở đây, vì núi Hi Dương nằm quá sâu, bất tiện cho việc ra ngoài làm nhiệm vụ. Nhưng mà mấy đồng nghiệp yêu quái đều dồn phiếu về khu này, nên cuối cùng thiểu số phục tùng đa số, đành xây ở đây.”
“Nói thật thì xây ở đây cũng không tệ. Vì khu vực núi Dạ Hoa bị Chấp pháp giả tiêu diệt sạch yêu khí, còn vùng núi Yêu Lao … ừm, nói sao nhỉ, mấy đồng nghiệp yêu quái bảo ở đó khó sống lắm, nên chỉ còn khu này là có thể ở được. Nghe nói thần núi ở đây khá bảo vệ yêu và quỷ, còn Chấp pháp giả thì làm việc uể oải… Ý tôi là, Đại nhân Giản Hoang rất thấu tình đạt lý, không chấp nhặt với mấy tiểu yêu như bọn tôi đâu.”
Nhiễm Hữu Phong len lén nhìn về phía Giản Hoang, thấy ánh mắt người kia vẫn dán chặt vào Quý Minh Hi, hoàn toàn không để ý mình đang nói gì, lúc này anh ta mới nhẹ nhõm thở ra.
Sau khi xác nhận khuôn mặt để mở cửa văn phòng, mấy bóng đen lướt qua dưới ánh đèn, nhanh đến mức như ảo giác.
Phòng lớn trống rỗng, chỉ còn sót lại yêu khí chưa tan hết, dưới đất là đầy bùa chú và kiếm gỗ đào. Trong phòng còn đang đốt nhang, đúng là không phù hợp chút nào với trẻ con.
Nhiễm Hữu Phong cười gượng gạo: “Ha… ha… bọn họ… bọn họ tan làm rồi, vội về nhà ấy mà.”
Trong lòng thì không ngừng rủa thầm đám đồng nghiệp vô lương tâm. Rõ ràng đã bàn là mình chỉ phụ trách đi đón người, về đến nơi thì sẽ có người khác tiếp nhận.
Vậy mà giờ ai nấy thấy Giản Hoang là chạy mất hút. Mặc dù anh ta là con người, nhưng cũng sợ Giản Hoang chết đi được!
Quý Minh Hi quay đầu nhìn sang Giản Hoang, tỏ vẻ hoàn toàn thông cảm. Đám yêu ở trường anh cũng giống hệt, hễ thấy Giản Hoang là như chuột gặp mèo — đây là áp chế từ huyết mạch, trốn cũng không thoát được.
Giản Hoang khẽ nhíu mày, không muốn thừa nhận bản thân là kiểu “ai cũng sợ”, bèn nói: “Tôi chưa từng làm hại bất kỳ ai trong cơ quan này cả.”
Nhiễm Hữu Phong khóc không ra nước mắt trong lòng: Phải rồi, đúng là chưa làm hại ai thật… Nhưng phong cách làm việc của Giản đại nhân lại khiến người ta khiếp đảm cơ mà!
Làm trong ngành xử lý sự kiện dị thường thế này, bọn họ đã gặp đủ thể loại tình huống — dở khóc dở cười, cảm động, đau lòng…
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Là Tớ Đây
Quý Xa Xa: “‘Đến là come, đi là go, gật đầu yes, lắc đầu no’, cậu ghi đại câu này lên còn hơn để trống đấy! ‘Ba dài chọn ngắn, ba ngắn chọn dài’, không biết thì khoanh ‘C’, bí quá thì chép lại đề! Mấy cái này chẳng phải là mấy mẹo học sinh phải thuộc nằm lòng à? Sao cậu lại nộp giấy trắng cho tôi hả?!”
2 tháng
SHYoon
Truyện hay quá nó vừa hài vừa đọc vừa bất lực y như đám học sinh 😂😂
2 tháng